Tiểu Ất ngẩn ngơ: "Chuẩn bị một chút? Cô nương muốn đi đâu?"
Ta cười: "Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ chàng."
Đọc truyện online miễn phí cùng Sunny World
Tình kiếp Tam Sinh
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Thời gian xuất bản: 12-2013
Edit online: Tam Sinh Vong Xuyên bất tử
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Chương 1: Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ chàng
Thời gian xuất bản: 12-2013
Edit online: Tam Sinh Vong Xuyên bất tử
Convert: Nothing_ nhh
Edit: Ishtar
Chương 1: Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ chàng
Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua sông Vong Xuyên đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có kẻ nhìn thấy ta thì khinh bỉ, có người lại đi đến trước mặt ta tay trong tay với người có duyên tình kiếp trước, cũng có người đến bên Tam Sinh ta mà gào khóc thất thanh.
Mà ta chỉ là một tảng đá bên bờ Vong Xuyên, không buồn khổ, không vui mừng.
Cứ thản nhiên ở bên cạnh bờ Vong Xuyên ngàn năm rồi cuối cùng ta hóa thành tinh linh.
Có điều, vạn vật sinh linh đều phải trải qua lịch kiếp nhưng còn ta lại yên ổn sống qua trăm năm sau, cho tới khi gặp phải... tình kiếp!
Trước đó, có một lão đạo râu bạc trắng đi ngang qua Vong Xuyên, nhìn thấy ta lại bày trò xem tướng giúp ta. Lão rung đùi đắc ý đoán trước kiếp số của ta. Ta lại cho rằng lão nói dối.
Chân thân của ta là đá Tam Sinh, ta là linh hồn của tảng đá, là trái tim của tảng đá. Hơn nữa còn có âm khí ngàn năm không tiêu tan bên bờ Vong Xuyên ngày ngày hun đúc đã làm cho lòng dạ của ta càng ngày càng cứng rắn. Đâu ra mà có tình kiếp…
Khi đó, ta đã nghĩ như vậy đấy. Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vào một buổi chiều u ám ở Minh giới, ta theo thói quen tản bộ bên bờ Vong Xuyên vốn trường tồn với thời gian, lúc trở về, ta ngẩng đầu lơ đãng nhìn xung quanh. Nhất thời ta cảm giác như có ánh mặt trời của Nhân giới phá tan đi tầng sương mù, như có một ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên con đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa Bỉ Ngạn[1].
Có một nam tử đang nhanh nhẹn bước tới.
Bỗng nhiên ta nhớ lại, nhiều năm trước đây, có một nữ tử phàm nhân đi ngang qua người ta có thì thầm một câu: "Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma[2]."
Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỏ bé của ta biết rung động.
Chàng ấy chậm rãi bước đến gần ta, đương nhiên không phải tới tìm ta, đơn giản vì sau lưng ta chính là cầu Nại Hà đi sang Minh giới. Ta cảm thấy không dễ gì mà gặp được một người tuyệt vời như chàng ấy, cho nên ta phải nắm chắc lấy cơ hội này mới được.
Ta tiến tới gần, nhỏ giọng gọi: "Công tử." Ta muốn hành lễ với chàng ấy giống như các tiểu thư phàm nhân có lễ giáo trong sách. Nhưng ở trong đó chỉ viết là nhẹ nhàng chào hỏi mà thôi, cũng không nói rõ cho ta biết phải có động tác và tư thế như thế nào.
Ta suy nghĩ một chút, lại bắt chước dáng vẻ lũ u hồn suốt ngày khóc lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ "phịch" xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái trước mặt chàng, "Công tử, xin hỏi danh thơm[3] của chàng là gì?"
Thấy vậy, đám tiểu quỷ xung quanh đều hít vào hai luồng khí lạnh. Còn chàng thì đứng sững ra đó, ánh mắt đầy kinh ngạc, nhất thời không đáp lời ta.
Quan điểm của ta là đối nhân xử thế phải có thành ý. Ta nhớ Hắc Bạch Vô Thường[4] vẫn thường nói câu "Có thành ý thì mới làm tốt công việc." Ta thấy điều này rất đúng. Cho nên lần nào bọn họ cũng có thể dắt linh hồn ngoan ngoãn trở về.
Ta không thấy chàng ấy trả lời, suy nghĩ một lúc, ta cho rằng có lẽ ta dập đầu không có tiếng vang vì thế chưa bộc lộ đủ thành ý. Do đó ta vừa quỳ vừa lê về phía trước ba bước, cũng không tiếc dùng sức mà dập đầu ba cái thật mạnh.
Dường như ba cái dập đầu của ta tạo ra ba dư chấn[5] lớn. Khiến đám tiểu quỷ xung quanh vội vàng hút không khí. Chắc là đã sợ mất hồn.
Ta ngẩng đầu lên nhìn chàng lại hỏi: "Xin hỏi danh thơm của công tử?"
Ta không biết tại sao chàng giật mình rồi vẫn im lặng như cũ. Ta nghĩ có lẽ vì máu từ trên trán ta chảy xuống mặt dọa chàng rồi chăng?
Nghĩ thế ta vội vàng lau mặt, thì thấy cả lòng bàn tay đều ươn ướt dính đầy máu. Ta không biết tại sao mình lại để chảy nhiều máu đến thế! Nhưng ta đã hiểu được vì sao chàng lại đờ đẫn người như vậy.
Do đó ta luống cuống vội vội vàng vàng đưa tay lau mặt, lau không hết lại chùi vào chân. Nhưng kết quả là lau hoài cũng không hết được mà thành ra toàn thân ta nhớp nháp đầy máu.
Ta ngẩng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chàng.
Ta thấy trong đôi mắt đẹp của chàng có bóng dáng ta, rồi đột nhiên lấp lánh ý cười.
Mặc dù không hiểu chàng vui vẻ vì điều gì, nhưng thấy chàng vui vẻ, ta cũng hữu hảo mà nở nụ cười khoe ra hàm răng trắng bóc của mình. Không ngờ ta càng cười thì máu càng chảy nhiều hơn, đầm đìa thấm ướt cả người.
Nhìn ta như vậy, tiểu quỷ Giáp bên cạnh không khỏi lo lắng mà kéo sát ta vào bên người nó, nhưng ta cũng không chịu đứng dậy. Nó thở gấp nhỏ giọng nói: "Bà cô Tam Sinh của ta ơi! Người bày ra cái bộ mặt lệ quỷ này là muốn dọa ai vậy? Người có biết đó là ai không?"
Pháp lực của ta tuy rằng không quá cao thâm nhưng do ta là linh vật ngàn năm ở Minh giới nên cũng là người có vai vế. Vì vậy mà đám tiểu quỷ đều cung kính với ta. Kiểu nói chuyện như vậy là vô cùng hiếm thấy, ta nhíu mày không vui, không hiểu hỏi lại, "Đương nhiên ta không biết chàng là ai, không phải ta đang hỏi đấy sao?"
Dáng vẻ tiểu quỷ Ất như hận không thể chết ngay tại chỗ, "Bà cô ơi! Đây là thiên thượng..." Nó còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói trầm nhẹ cắt ngang...
"Tên ta là Mạch Khê!"
Nói xong chàng vươn tay, ta cũng liền tự nhiên đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay chàng. Chàng lật tay rồi giữ chặt cổ tay của ta.
Cổ tay là mệnh môn[6] của ta, hiện giờ chàng chỉ cần hơi dùng lực một chút, ta sẽ chết vô cùng khó coi. Nhìn thấy tình cảnh đó, sắc mặt tiểu quỷ Ất đã tái lại càng thêm tái, tiểu quỷ Giáp thì vội cầu xin: "Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời đều sống bên bờ Vong Xuyên, Minh phủ là nơi tầm thường, cô nương ấy không hiểu quy củ lễ tiết, xin đại nhân lượng thứ."
"Tam Sinh ư? Cái tên kỳ lạ nhưng cũng rất có ý nghĩa."
Ta vẫn nhìn chàng, trong lòng cũng không chút sợ hãi, bởi vì ta thấy trong mắt chàng không có sát khí.
Chàng ấy cẩn thận quan sát ta một lượt mới buông cổ tay ta ra rồi kéo ta lại gần: "Tảng đá ở Minh giới có thể hóa thành tinh linh, đúng là một chuyện lạ. Ngươi không biết ta là ai, vì sao lại hành đại lễ với ta?"
A, ta hiểu ra rồi. Hóa ra vừa rồi không phải là ta không đủ thành ý, mà là thành ý quá mức. Ta thật thà nói: "Chàng rất đẹp, ta muốn..." Ta không giỏi sử dụng từ ngữ, trong lúc cuống quýt ta tùy tiện dùng một từ không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu, "Ta muốn quyến rũ chàng..."
Tiểu quỷ Giáp dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn ta...
Còn chàng thì cười, "Đúng là một linh vật trong sáng."
Ta nghĩ đó là một lời khen cho nên trong lòng vui mừng không thôi, vội hỏi: "Vậy ta có thể quyến rũ chàng ư?"
Chàng ấy lặng lẽ nói: "Lần này ta tới đây vì lịch kiếp[7], sẽ không ở lại Minh phủ quá lâu."
Vậy có nghĩa là không thể rồi. Ta cúi đầu, cảm thấy có chút thất vọng.
"Từ trước tới nay ngươi đều ở bên bờ Vong Xuyên ư?" Đột nhiên chàng hỏi.
Ta gật đầu.
"Có muốn đi ra ngoài chơi không?"
Vừa nghe xong thì hai mắt ta liền sáng ngời, ta hăng hái gật đầu lia lịa.
Chàng chỉ cười nhạt, vỗ vỗ đỉnh đầu ta, "Lần này ngươi dập vỡ đầu lạy ta mấy lạy, không thể để ngươi lạy vô ích được. Ngươi đã muốn ra khỏi Minh phủ chơi một chút, ta sẽ để Tam Sinh ngươi được tự do một lúc. Lịch kiếp của ta là ba kiếp, cũng có nghĩa là ngươi được tự do ba kiếp, sau khi ta lịch kiếp trở về, ngươi cũng ngoan ngoãn trở về bên bờ Vong Xuyên, được chứ?"
Đây không phải là vụ mua bán lỗ vốn, vì vậy ta liền gật đầu chấp nhận.
Chàng tạo một kim ấn ở cổ tay ta: "Là linh vật, phải thông minh một chút, sau này phải tự biết bảo vệ mệnh môn của chính mình." Chàng nói, "Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu."
Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp, Ất run rẩy hộ tống chàng rời đi. Ta sờ sờ kim ấn trên cổ tay.
"Mạch Khê." Ta cao giọng gọi.
Đứng trước cầu Nại Hà, chàng đang bưng bát canh Mạnh bà, quay đầu lại nhìn ta.
"Ta có thể tới Nhân giới quyến rũ chàng sao?" Ta nghiêm túc hỏi một câu như vậy, thế mà lại khiến Mạnh bà đang múc canh cười ngặt nghẽo.
Chàng nhếch môi, "Nếu có thể tìm được, thì cứ quyến rũ đi." Dứt lời, chàng liền uống cạn bát canh Mạnh bà.
Chàng cũng không quay đầu lại mà đi vào sâu bên trong Minh phủ. Ta thì vẫn nhìn theo hướng chàng rời đi, tận tới khi không còn trông thấy nữa vẫn không thể chuyển tầm mắt. Tiểu quỷ Ất đi từ cầu Nại Hà trở về, bàn tay xanh lét gầy gò quơ quơ trước mặt ta, "Tam Sinh cô nương!"
"Ừ!"
"Không phải Tam Sinh cô nương động lòng với ngài ấy rồi đấy chứ?"
Ta còn thật thà quay đầu nhìn Tiểu Ất, hỏi: "Như thế nào gọi là động lòng?"
Tiểu Ất gãi đầu nghĩ nghĩ, "Giống như những tranh minh họa nam nữ mà người vẫn xem hàng ngày ấy, đó gọi là động lòng."
Ta nghĩ nghĩ một lát, những quyển thoại bản[8] ta xem hàng ngày, công tử gặp tiểu thư, tiểu thư đáp lễ, hai người đối thoại hai ba câu xong bắt đầu không thể kiềm chế, vận động ư ư a a. Ta không có ý muốn vận động ư ư a a như vậy với Mạnh Khê, chắc không phải là động lòng rồi.
Ta kiên định lắc lắc đầu: "Không hề động lòng."
Tiểu Ất thở dài, lầm bầm thì thào: "Cũng đúng, là tảng đá thì làm sao có thể động lòng được chứ, là ta nghĩ quá nhiều rồi." Rồi lại nhìn ta chằm chằm, "Tóm lại, không động lòng vẫn tốt hơn! Hỏi thế gian, ngoài tình ái thì còn thứ gì có thể ép buộc con người. Cũng không phải nói là Tam Sinh cô nương chắc chắn không được thích ai. Nhưng Mạch Khê Thần Quân là người duy nhất trong trời đất này không thích hợp làm người trong mộng của nữ tử."
"Tại sao? Ta thấy từ dáng vẻ đến khí chất, đều nhìn ra được chàng là người tốt nhất." Ta dừng một chút, "Lúc nói chuyện, giọng nói cũng rất dễ nghe."
"Bởi vì ngài ấy quá hoàn mỹ, nên tuyệt đối không thể động lòng. Mạch Khê Thần Quân là Cửu Thiên Chiến Thần, lên trời xuống đất, không gì không làm được, trong tim chỉ có thiên hạ. Trong lòng chỉ có muôn dân bách tính, làm sao còn chứa nổi tư tình nhi nữ cơ chứ."
Ta cảm thấy trong lòng Mạch Khê không chứa nổi tâm tình nhi nữ cũng không liên quan nhiều lắm tới ta, nhưng nửa câu đầu của Ất lại khiến ta ngẩn người, "Chiến Thần là những vị thần đằng đằng sát khí, sao chàng có thể làm chứ? Rõ ràng chàng là một người lương thiện."
Suýt chút nữa Tiểu Ất phun ra một ngụm máu: "Lương thiện ư? Tam Sinh cô nương tin là như vậy sao?"
Thấy ta gật đầu, Tiểu Ất yếu ớt lắc đầu, "Trước kia có lần Ma tộc phạm thượng, mang mười vạn ma binh lên Thiên giới. Mạch Khê Thần Quân dẫn ba vạn thiên binh giết sạch đại quân Ma tộc, chuyện lấy ít thắng nhiều không nói làm gì. Sau đó còn chỉ huy quân đội tiến thẳng vào Cửu U Ma đô, giết toàn bộ, Ma vực máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy Ma âm. Ma tộc từ ba tuổi trở lên đều bị giết sạch."
Việc này ta cũng có biết một chút, thời gian đó Minh phủ vô cùng chật chội, lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẳng trong điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà nhanh chóng bị sập. Tuy Ma tộc đều chết dưới tay Mạch Khê, nhưng lúc chiến tranh, ngươi sống ta chết là chuyện bình thường, Mạch Khê thân là Chiến Thần, dùng võ lực trấn áp phản loạn là trách nhiệm của chàng, chàng trung thành với tộc mình, trong lúc chiến đấu, lạnh lùng tàn nhẫn cũng là điều đương nhiên.
Ta vỗ nhẹ vai Tiểu Ất: "Cảm ơn ngươi nói cho ta biết việc này, ta về trong tảng đá chuẩn bị một chút."
Tiểu Ất ngẩn ngơ: "Chuẩn bị một chút? Cô nương muốn đi đâu?"
Ta cười: "Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ chàng."
Mà ta chỉ là một tảng đá bên bờ Vong Xuyên, không buồn khổ, không vui mừng.
Cứ thản nhiên ở bên cạnh bờ Vong Xuyên ngàn năm rồi cuối cùng ta hóa thành tinh linh.
Có điều, vạn vật sinh linh đều phải trải qua lịch kiếp nhưng còn ta lại yên ổn sống qua trăm năm sau, cho tới khi gặp phải... tình kiếp!
Trước đó, có một lão đạo râu bạc trắng đi ngang qua Vong Xuyên, nhìn thấy ta lại bày trò xem tướng giúp ta. Lão rung đùi đắc ý đoán trước kiếp số của ta. Ta lại cho rằng lão nói dối.
Chân thân của ta là đá Tam Sinh, ta là linh hồn của tảng đá, là trái tim của tảng đá. Hơn nữa còn có âm khí ngàn năm không tiêu tan bên bờ Vong Xuyên ngày ngày hun đúc đã làm cho lòng dạ của ta càng ngày càng cứng rắn. Đâu ra mà có tình kiếp…
Khi đó, ta đã nghĩ như vậy đấy. Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vào một buổi chiều u ám ở Minh giới, ta theo thói quen tản bộ bên bờ Vong Xuyên vốn trường tồn với thời gian, lúc trở về, ta ngẩng đầu lơ đãng nhìn xung quanh. Nhất thời ta cảm giác như có ánh mặt trời của Nhân giới phá tan đi tầng sương mù, như có một ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên con đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa Bỉ Ngạn[1].
[1] Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Hoa Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).
Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền, đa số đều cho rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, có lá thì không có hoa, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên gọi là "hỏa chiếu chi lộ", đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua Vong Xuyên, sẽ quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà đi đến địa ngục của u linh.
Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền, đa số đều cho rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, có lá thì không có hoa, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên gọi là "hỏa chiếu chi lộ", đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua Vong Xuyên, sẽ quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà đi đến địa ngục của u linh.
Có một nam tử đang nhanh nhẹn bước tới.
Bỗng nhiên ta nhớ lại, nhiều năm trước đây, có một nữ tử phàm nhân đi ngang qua người ta có thì thầm một câu: "Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma[2]."
[2] Thi vân: chiêm bỉ kỳ úc, lục trúc y y, hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma, sắt hề giản hề, hích hề, huyền hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề, như thiết như tha giả, đạo học dã; như trác như ma giả, tự tu dã; sắt hề, giản hề giả, tuận lật dã; hích hề, huyến hề giả, uy nghi dã; hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề giả, đạo thịnh đức chí thiện; dân chi bất năng vong dã.
Dịch nghĩa: Kinh Thi nói rằng: "Trông kìa trên khúc quanh của sông Kì, tre xanh tốt rườm rà, [Nước Vệ] có người quân tử thanh tao, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế. Trang trọng nghiêm túc, xiết bao uy nghi. Vinh diệu rạng rỡ thay! [Nước Vệ], có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên". Câu "như cắt như giũa" là nói việc học của người quân tử. Câu "như dùi như mài" là nói việc trau dồi phẩm chất. "Trang trọng nghiêm túc" là nói trong lòng người quân tử cung kính sợ sệt; "Vinh diệu rạng rỡ" là nói dáng vẻ người quân tử rất mực uy nghiêm, có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên" là nói thịnh đức chí thiện, thì dân chúng không bao giờ quên. (Thi. Vệ phong. Kì úc, chương 1, câu 1-9).
Đoạn trích trong thiên Kỳ cú 淇 澳 , là thiên đầu tiên thuộc Vệ Phong 衛 風 , Quốc Phong. ngợi ca phong độ đẹp đẽ và đức tốt của Vũ Công nước Vệ.
Tóm lại, câu thơ này có nghĩa là: Người quân tử phải chú ý tu thân, chăm chỉ giống như người thợ làm ngọc "như cắt như giũa", "như dùi như mài".
Dịch nghĩa: Kinh Thi nói rằng: "Trông kìa trên khúc quanh của sông Kì, tre xanh tốt rườm rà, [Nước Vệ] có người quân tử thanh tao, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế. Trang trọng nghiêm túc, xiết bao uy nghi. Vinh diệu rạng rỡ thay! [Nước Vệ], có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên". Câu "như cắt như giũa" là nói việc học của người quân tử. Câu "như dùi như mài" là nói việc trau dồi phẩm chất. "Trang trọng nghiêm túc" là nói trong lòng người quân tử cung kính sợ sệt; "Vinh diệu rạng rỡ" là nói dáng vẻ người quân tử rất mực uy nghiêm, có người quân tử, mọi người mãi mãi không quên" là nói thịnh đức chí thiện, thì dân chúng không bao giờ quên. (Thi. Vệ phong. Kì úc, chương 1, câu 1-9).
Đoạn trích trong thiên Kỳ cú 淇 澳 , là thiên đầu tiên thuộc Vệ Phong 衛 風 , Quốc Phong. ngợi ca phong độ đẹp đẽ và đức tốt của Vũ Công nước Vệ.
Tóm lại, câu thơ này có nghĩa là: Người quân tử phải chú ý tu thân, chăm chỉ giống như người thợ làm ngọc "như cắt như giũa", "như dùi như mài".
Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỏ bé của ta biết rung động.
Chàng ấy chậm rãi bước đến gần ta, đương nhiên không phải tới tìm ta, đơn giản vì sau lưng ta chính là cầu Nại Hà đi sang Minh giới. Ta cảm thấy không dễ gì mà gặp được một người tuyệt vời như chàng ấy, cho nên ta phải nắm chắc lấy cơ hội này mới được.
Ta tiến tới gần, nhỏ giọng gọi: "Công tử." Ta muốn hành lễ với chàng ấy giống như các tiểu thư phàm nhân có lễ giáo trong sách. Nhưng ở trong đó chỉ viết là nhẹ nhàng chào hỏi mà thôi, cũng không nói rõ cho ta biết phải có động tác và tư thế như thế nào.
Ta suy nghĩ một chút, lại bắt chước dáng vẻ lũ u hồn suốt ngày khóc lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ "phịch" xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái trước mặt chàng, "Công tử, xin hỏi danh thơm[3] của chàng là gì?"
[3] Danh thơm thường được dùng để chỉ tên của các cô gái trẻ, Tam Sinh bắt chước các chàng công tử trong sách nên mới hỏi như vậy.
Thấy vậy, đám tiểu quỷ xung quanh đều hít vào hai luồng khí lạnh. Còn chàng thì đứng sững ra đó, ánh mắt đầy kinh ngạc, nhất thời không đáp lời ta.
Quan điểm của ta là đối nhân xử thế phải có thành ý. Ta nhớ Hắc Bạch Vô Thường[4] vẫn thường nói câu "Có thành ý thì mới làm tốt công việc." Ta thấy điều này rất đúng. Cho nên lần nào bọn họ cũng có thể dắt linh hồn ngoan ngoãn trở về.
[4] Hắc Bạch Vô Thường: Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, Vô Thường là quỷ, vì vậy còn gọi là Quỷ Vô Thường. Quỷ Vô Thường lại có hai loại: Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường. Nhiệm vụ của Hắc Bạch Vô Thường là bắt giữ các linh hồn, tước đi sinh mệnh con người, đem linh hồn của con người xuống âm phủ, chờ Diêm Vương xử lý.
Ta không thấy chàng ấy trả lời, suy nghĩ một lúc, ta cho rằng có lẽ ta dập đầu không có tiếng vang vì thế chưa bộc lộ đủ thành ý. Do đó ta vừa quỳ vừa lê về phía trước ba bước, cũng không tiếc dùng sức mà dập đầu ba cái thật mạnh.
Dường như ba cái dập đầu của ta tạo ra ba dư chấn[5] lớn. Khiến đám tiểu quỷ xung quanh vội vàng hút không khí. Chắc là đã sợ mất hồn.
[5] Dư chấn là một hình thức rung động tự nhiên của lớp vỏ Trái Đất, xuất hiện ở những khu vực vừa xảy ra động đất. Sau khi trận động đất kết thúc, những rung động có tầng số nhỏ sẽ tiếp tục diễn ra kéo dài trong khoảng thời gian từ vài phút đến vài ngày sau (đối với các trận đông đất có cường độ mạnh). Những dư chấn này thường không gây nguy hiểm và thiệt hại nghiêm trọng trực tiếp, nó chỉ tác động phụ thêm và khả năng gây hại đối với các công trình đang trong giai đoạn rạn nứt, sạt lở, sụp đổ. Dư chấn nguy hiểm thường là các dư chấn trong khu vực có tuyết phủ dày đặc, cồn cát, đồi núi đang sạt lở.
Ta ngẩng đầu lên nhìn chàng lại hỏi: "Xin hỏi danh thơm của công tử?"
Ta không biết tại sao chàng giật mình rồi vẫn im lặng như cũ. Ta nghĩ có lẽ vì máu từ trên trán ta chảy xuống mặt dọa chàng rồi chăng?
Nghĩ thế ta vội vàng lau mặt, thì thấy cả lòng bàn tay đều ươn ướt dính đầy máu. Ta không biết tại sao mình lại để chảy nhiều máu đến thế! Nhưng ta đã hiểu được vì sao chàng lại đờ đẫn người như vậy.
Do đó ta luống cuống vội vội vàng vàng đưa tay lau mặt, lau không hết lại chùi vào chân. Nhưng kết quả là lau hoài cũng không hết được mà thành ra toàn thân ta nhớp nháp đầy máu.
Ta ngẩng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chàng.
Ta thấy trong đôi mắt đẹp của chàng có bóng dáng ta, rồi đột nhiên lấp lánh ý cười.
Mặc dù không hiểu chàng vui vẻ vì điều gì, nhưng thấy chàng vui vẻ, ta cũng hữu hảo mà nở nụ cười khoe ra hàm răng trắng bóc của mình. Không ngờ ta càng cười thì máu càng chảy nhiều hơn, đầm đìa thấm ướt cả người.
Nhìn ta như vậy, tiểu quỷ Giáp bên cạnh không khỏi lo lắng mà kéo sát ta vào bên người nó, nhưng ta cũng không chịu đứng dậy. Nó thở gấp nhỏ giọng nói: "Bà cô Tam Sinh của ta ơi! Người bày ra cái bộ mặt lệ quỷ này là muốn dọa ai vậy? Người có biết đó là ai không?"
Pháp lực của ta tuy rằng không quá cao thâm nhưng do ta là linh vật ngàn năm ở Minh giới nên cũng là người có vai vế. Vì vậy mà đám tiểu quỷ đều cung kính với ta. Kiểu nói chuyện như vậy là vô cùng hiếm thấy, ta nhíu mày không vui, không hiểu hỏi lại, "Đương nhiên ta không biết chàng là ai, không phải ta đang hỏi đấy sao?"
Dáng vẻ tiểu quỷ Ất như hận không thể chết ngay tại chỗ, "Bà cô ơi! Đây là thiên thượng..." Nó còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói trầm nhẹ cắt ngang...
"Tên ta là Mạch Khê!"
Nói xong chàng vươn tay, ta cũng liền tự nhiên đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay chàng. Chàng lật tay rồi giữ chặt cổ tay của ta.
Cổ tay là mệnh môn[6] của ta, hiện giờ chàng chỉ cần hơi dùng lực một chút, ta sẽ chết vô cùng khó coi. Nhìn thấy tình cảnh đó, sắc mặt tiểu quỷ Ất đã tái lại càng thêm tái, tiểu quỷ Giáp thì vội cầu xin: "Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời đều sống bên bờ Vong Xuyên, Minh phủ là nơi tầm thường, cô nương ấy không hiểu quy củ lễ tiết, xin đại nhân lượng thứ."
[6] Mệnh môn: là cửa ngõ của sinh mệnh, có thể hiểu là yếu huyệt.
"Tam Sinh ư? Cái tên kỳ lạ nhưng cũng rất có ý nghĩa."
Ta vẫn nhìn chàng, trong lòng cũng không chút sợ hãi, bởi vì ta thấy trong mắt chàng không có sát khí.
Chàng ấy cẩn thận quan sát ta một lượt mới buông cổ tay ta ra rồi kéo ta lại gần: "Tảng đá ở Minh giới có thể hóa thành tinh linh, đúng là một chuyện lạ. Ngươi không biết ta là ai, vì sao lại hành đại lễ với ta?"
A, ta hiểu ra rồi. Hóa ra vừa rồi không phải là ta không đủ thành ý, mà là thành ý quá mức. Ta thật thà nói: "Chàng rất đẹp, ta muốn..." Ta không giỏi sử dụng từ ngữ, trong lúc cuống quýt ta tùy tiện dùng một từ không biết tại sao lại xuất hiện trong đầu, "Ta muốn quyến rũ chàng..."
Tiểu quỷ Giáp dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn ta...
Còn chàng thì cười, "Đúng là một linh vật trong sáng."
Ta nghĩ đó là một lời khen cho nên trong lòng vui mừng không thôi, vội hỏi: "Vậy ta có thể quyến rũ chàng ư?"
Chàng ấy lặng lẽ nói: "Lần này ta tới đây vì lịch kiếp[7], sẽ không ở lại Minh phủ quá lâu."
[7] Lịch = trải qua, vượt qua (kinh lịch) Kiếp= số kiếp. Thần tiên có thể xuống trần sống vài chục năm xem như 1 kiếp người, trải qua hỉ nộ ái ố của người thường, gọi là lịch kiếp. Nếu thử thách, đau khổ chủ yếu là tình yêu thì gọi là "lịch qua tình kiếp".
Vậy có nghĩa là không thể rồi. Ta cúi đầu, cảm thấy có chút thất vọng.
"Từ trước tới nay ngươi đều ở bên bờ Vong Xuyên ư?" Đột nhiên chàng hỏi.
Ta gật đầu.
"Có muốn đi ra ngoài chơi không?"
Vừa nghe xong thì hai mắt ta liền sáng ngời, ta hăng hái gật đầu lia lịa.
Chàng chỉ cười nhạt, vỗ vỗ đỉnh đầu ta, "Lần này ngươi dập vỡ đầu lạy ta mấy lạy, không thể để ngươi lạy vô ích được. Ngươi đã muốn ra khỏi Minh phủ chơi một chút, ta sẽ để Tam Sinh ngươi được tự do một lúc. Lịch kiếp của ta là ba kiếp, cũng có nghĩa là ngươi được tự do ba kiếp, sau khi ta lịch kiếp trở về, ngươi cũng ngoan ngoãn trở về bên bờ Vong Xuyên, được chứ?"
Đây không phải là vụ mua bán lỗ vốn, vì vậy ta liền gật đầu chấp nhận.
Chàng tạo một kim ấn ở cổ tay ta: "Là linh vật, phải thông minh một chút, sau này phải tự biết bảo vệ mệnh môn của chính mình." Chàng nói, "Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu."
Vẻ mặt tiểu quỷ Giáp, Ất run rẩy hộ tống chàng rời đi. Ta sờ sờ kim ấn trên cổ tay.
"Mạch Khê." Ta cao giọng gọi.
Đứng trước cầu Nại Hà, chàng đang bưng bát canh Mạnh bà, quay đầu lại nhìn ta.
"Ta có thể tới Nhân giới quyến rũ chàng sao?" Ta nghiêm túc hỏi một câu như vậy, thế mà lại khiến Mạnh bà đang múc canh cười ngặt nghẽo.
Chàng nhếch môi, "Nếu có thể tìm được, thì cứ quyến rũ đi." Dứt lời, chàng liền uống cạn bát canh Mạnh bà.
Chàng cũng không quay đầu lại mà đi vào sâu bên trong Minh phủ. Ta thì vẫn nhìn theo hướng chàng rời đi, tận tới khi không còn trông thấy nữa vẫn không thể chuyển tầm mắt. Tiểu quỷ Ất đi từ cầu Nại Hà trở về, bàn tay xanh lét gầy gò quơ quơ trước mặt ta, "Tam Sinh cô nương!"
"Ừ!"
"Không phải Tam Sinh cô nương động lòng với ngài ấy rồi đấy chứ?"
Ta còn thật thà quay đầu nhìn Tiểu Ất, hỏi: "Như thế nào gọi là động lòng?"
Tiểu Ất gãi đầu nghĩ nghĩ, "Giống như những tranh minh họa nam nữ mà người vẫn xem hàng ngày ấy, đó gọi là động lòng."
Ta nghĩ nghĩ một lát, những quyển thoại bản[8] ta xem hàng ngày, công tử gặp tiểu thư, tiểu thư đáp lễ, hai người đối thoại hai ba câu xong bắt đầu không thể kiềm chế, vận động ư ư a a. Ta không có ý muốn vận động ư ư a a như vậy với Mạnh Khê, chắc không phải là động lòng rồi.
[8] Thoại bản: là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thơi, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Ta kiên định lắc lắc đầu: "Không hề động lòng."
Tiểu Ất thở dài, lầm bầm thì thào: "Cũng đúng, là tảng đá thì làm sao có thể động lòng được chứ, là ta nghĩ quá nhiều rồi." Rồi lại nhìn ta chằm chằm, "Tóm lại, không động lòng vẫn tốt hơn! Hỏi thế gian, ngoài tình ái thì còn thứ gì có thể ép buộc con người. Cũng không phải nói là Tam Sinh cô nương chắc chắn không được thích ai. Nhưng Mạch Khê Thần Quân là người duy nhất trong trời đất này không thích hợp làm người trong mộng của nữ tử."
"Tại sao? Ta thấy từ dáng vẻ đến khí chất, đều nhìn ra được chàng là người tốt nhất." Ta dừng một chút, "Lúc nói chuyện, giọng nói cũng rất dễ nghe."
"Bởi vì ngài ấy quá hoàn mỹ, nên tuyệt đối không thể động lòng. Mạch Khê Thần Quân là Cửu Thiên Chiến Thần, lên trời xuống đất, không gì không làm được, trong tim chỉ có thiên hạ. Trong lòng chỉ có muôn dân bách tính, làm sao còn chứa nổi tư tình nhi nữ cơ chứ."
Ta cảm thấy trong lòng Mạch Khê không chứa nổi tâm tình nhi nữ cũng không liên quan nhiều lắm tới ta, nhưng nửa câu đầu của Ất lại khiến ta ngẩn người, "Chiến Thần là những vị thần đằng đằng sát khí, sao chàng có thể làm chứ? Rõ ràng chàng là một người lương thiện."
Suýt chút nữa Tiểu Ất phun ra một ngụm máu: "Lương thiện ư? Tam Sinh cô nương tin là như vậy sao?"
Thấy ta gật đầu, Tiểu Ất yếu ớt lắc đầu, "Trước kia có lần Ma tộc phạm thượng, mang mười vạn ma binh lên Thiên giới. Mạch Khê Thần Quân dẫn ba vạn thiên binh giết sạch đại quân Ma tộc, chuyện lấy ít thắng nhiều không nói làm gì. Sau đó còn chỉ huy quân đội tiến thẳng vào Cửu U Ma đô, giết toàn bộ, Ma vực máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy Ma âm. Ma tộc từ ba tuổi trở lên đều bị giết sạch."
Việc này ta cũng có biết một chút, thời gian đó Minh phủ vô cùng chật chội, lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc lóc văng vẳng trong điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà nhanh chóng bị sập. Tuy Ma tộc đều chết dưới tay Mạch Khê, nhưng lúc chiến tranh, ngươi sống ta chết là chuyện bình thường, Mạch Khê thân là Chiến Thần, dùng võ lực trấn áp phản loạn là trách nhiệm của chàng, chàng trung thành với tộc mình, trong lúc chiến đấu, lạnh lùng tàn nhẫn cũng là điều đương nhiên.
Ta vỗ nhẹ vai Tiểu Ất: "Cảm ơn ngươi nói cho ta biết việc này, ta về trong tảng đá chuẩn bị một chút."
Tiểu Ất ngẩn ngơ: "Chuẩn bị một chút? Cô nương muốn đi đâu?"
Ta cười: "Ta muốn tới Nhân giới quyến rũ chàng."
0 nhận xét:
Post a Comment