Nàng không phải là Quý An Nhiên tâm địa lương thiện mềm yếu kia, bị người ta khi dễ cũng không dám nói một tiếng. Nguyên tắc sống của nàng chính là, bị người khi dễ một nhất định phải trả lại người gấp đôi, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu hại ta, cho dù thế nào cũng phải giết cho bằng được.
Đọc truyện online miễn phí cùng Sunny World
Cục cưng manh sủng và mẫu thân mê tiền
Tác giả: Nhan Tiểu Hi
Tác giả: Nhan Tiểu Hi
Dịch truyện: Moonlily
Chương 1: Trở về
Chương 1: Trở về
Tiết trời tươi sáng ánh dương rực rỡ, ở trong một trang viên nọ, có một bạch y[*] nữ tử nằm yên tĩnh trên chiếc ghế, nàng ấy khép kín hai mắt, đôi gò má phơi nắng hơi ửng đỏ, cái miệng nhỏ xinh xắn ẩn ẩn như cười như không, làn da để lộ ra bên ngoài trắng nõn nà.
Quanh cảnh như vậy làm cho người ta không khỏi cảm thấy thật khuynh quốc khuynh thành, thật sự chẳng hình dung ra được, nếu như người con gái ấy mở đôi mắt đang nhắm chặt kia ra thì sẽ là chói lọi rực rỡ đến nhường nào. Đột nhiên, lông mi của người nữ tử hơi khẽ rung rinh, độ cong nơi khóe miệng sâu hơn, nhưng nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
Có một gốc cây mẫu đơn di chuyển chầm chậm từ chỗ một bụi hoa ra phía ngoài, tạo ra âm thanh sột sột soạt soạt nho nhỏ, theo hướng nữ tử đang nằm mà chậm rãi tới gần. Thời điểm cách chỗ nữ tử khoảng một thước thì bỗng nhiên sau gốc cây mẫu đơn, một cái đầu nhỏ màu đen nhô ra. Lúc này mới nhìn thấy rõ, đó là một tiểu hài tử[*] mập mạp, khuôn mặt của nó tròn trịa, đôi mắt to linh động đang xoay tít vòng quanh, nhón mũi chân nhẹ nhàng từ từ, từ từ tiến đến chỗ nữ tử.
"A!"
"Giỏi lắm, Quý Thịnh Hiên, lá gan con lớn rồi à, còn dám đến đánh lén mẫu thân?" Người nữ tử thoáng cái đã bắt được cái tay nhỏ đang tác quái của tiểu hài tử, rồi kéo nó lại gần ôm vào trong lòng.
"Ha ha, mẫu thân thật là lợi hại quá đi, lần nào cũng đều bị người biết hết." Quý Thịnh Hiên cười híp mắt nhìn nữ tử trước mặt, nương[*] của nó là Quý An Nhiên, tuy rằng mỗi lần đều bị bắt được, thế nhưng đây mới là lạc thú riêng chỉ mẫu tử[*] hai người mới biết, người bình thường không thể nào hiểu được đâu.
"Tiểu phôi đản[*], bài tập hôm nay con đã làm tốt hết chưa hả?" Quý An Nhiên nhéo cái mũi nhỏ của Quý Thịnh Hiên một cái, bảo bối này bản thân nàng đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được, chỉ có thể cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
"Mẫu thân không được véo mũi của Tiểu Hiên như vậy đâu, con sẽ đi tố cáo người trêu chọc nam nhân đàng hoàng á." Tiểu bao tử[*] mất hứng, trưng ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, chu cái miệng nhỏ nhìn nàng lên án.
"Ha ha, tiểu bao tử của mẹ giờ cũng biết bảo vệ quyền lợi của chính mình rồi sao?" Quý An Nhiên buồn cười nhìn tiểu bao tử trước mắt, bảo bối nhà nàng chính là thông minh như thế, mới lớn chừng này thôi đã hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng thông minh đến như vậy thật là dễ đả kích người khác, làm người ta chịu không nổi à nha.
"Tiểu thư, người ít giày vò Tiểu Hiên một chút đi, có khả năng lắm à, bằng không nó cũng sẽ không nói như vậy." Một nữ tử lục sam[*] đi đến, trên tay bưng một ít điểm tâm cùng đồ ăn vặt, mang theo chút bất đắc dĩ nhìn về hai mẫu tử đang khoanh tròn ở trên ghế.
"Hắc hắc, cũng chỉ có Lạc di[*] là đau cho Tiểu Hiên nhất thôi, chứ không giống với người nào đó, một chút tự giác làm mẫu thân cũng không có. Thật là làm tan nát trái tim đứa nhỏ hơn bốn tuổi là con đây." Tiểu bao tử ngọ ngoạy người từ trong lòng Quý An Nhiên nhảy xuống dưới, vẻ mặt tiếc hận nhìn mẫu thân đang ngồi khoanh tròn trên ghế, không ngừng lắc đầu.
"Quý Thịnh Hiên?" Quý An Nhiên hơi híp mắt lại, lộ ra tia uy hiếp, trong giọng nói nhàn nhạt mang theo dọa dẫm, khí thế bừng bừng, bày ra bộ dáng như thể con dám nói thêm một câu nữa thì ta đây sẽ đuổi đánh con ngay tức khắc.
"Khụ khụ, cái kia, mẫu thân à, tới đây, ăn một chút gì đi ạ, Lạc di làm điểm tâm, không phải lần nào cũng có cơ hội ăn được." Tiểu bao tử ngay lập tức chân chó[*] lấy lòng người nào đó, bộ dáng nịnh nọt người như vậy thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận, nhưng không thể nào mà nổi giận cho được.
"Coi như con thức thời." Quý An Nhiên nhận lấy điểm tâm trong tay Quý Thịnh Hiên, vẻ mặt đắc ý vừa lòng. Quý Thịnh Hiên âm thầm lau trán mình một cái, cảm giác giống như vừa thoát được một kiếp nạn, thật may bản thân thức thời, bằng không nha, thật không biết mẫu thân của nó lại nghĩ ra được ý tưởng quái gở gì để giày vò nó nữa.
"Ôi Tiểu Hiên Hiên, ta nói con nha, con sao cứ mãi mất mặt như vậy hả, lúc nào cũng bị mẹ con dọa cho kinh hãi đến thế, thật không phải là một nam tử hán à nha."
Quý Thịnh Hiên vừa nghe thấy âm thanh này liền vui vẻ chạy tới chỗ Triều Thanh Nguyên, cứu tinh của nó đã đến rồi!
"Nam Kỳ thúc thúc, thúc đã trở về rồi, thúc có mua quà cho Tiểu Hiên hay không ạ?" Quý Thịnh Hiên ngẩng đầu nhỏ nhìn mỗ nam đang ngồi ở đầu tường, trong ánh mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt.
"Con đúng là tiểu hài tử thật không có lương tâm mà, cũng không thèm quan tâm xem Nam Kỳ thúc thúc của con có bị thương hay không, lại đi quan tâm quà tặng cho con trước tiên." Bị điểm mặt gọi tên, nam tử từ trên đầu tường liền nhảy xuống đất, ra sức vò cái đầu nhỏ của Quý Thịnh Hiên.
Điểm này thì tiểu hài tử cùng với mẫu thân của nó giống y như đúc, làm cho người ta vừa yêu vừa hận, thật sự một chút cũng không khiến cho người ta thích được, thật sự một chút ngây thơ của tiểu hài tử cũng không có. Thế nhưng nha, nó lại có được mị lực[*] có thể để cho ngươi cam tâm tình nguyện vì nó mà làm hết thảy tất cả, một lòng mà cưng chiều nó.
"Úi úi, Nam Kỳ thúc thúc không được làm rối tóc của con, hỏng hết hình tượng anh tuấn của con, mẫu thân đã từng nói, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc thì không được rối." Mỗ bảo ghét bỏ đem tay đang đặt trên đầu nó đẩy ra, hung hăng chống nạnh nói lời chính đáng.
Nam Kỳ phụt cười, "Ha ha, Tiểu Hiên à con không nên để mẫu thân con làm hư chứ, không thể nói lời như vậy được." Nam Kỳ bị vẻ đáng yêu của nó chọc cười, cũng không trêu chọc nó nữa, đưa tay vào trong y phục lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, thuận tay ném vào trong ngực nó.
"Này, chỉ mang về cho con một món quà nhỏ thế này thôi, tự con nhìn xem đi."
"Hi hi, vậy thì Tiểu Hiên cảm tạ Nam Kỳ thúc thúc, thúc thúc thật sự là càng ngày càng đẹp trai ra, lại yêu thúc đến chết thôi." Nói xong, Quý Thịnh Hiên liền ôm cái hộp nhỏ tinh xảo chạy mất dạng.
Nam Kỳ nhìn theo mỗ nào đó giống một viên thịt đắc ý vội chuồn lẹ như con thỏ, có chút tức giận nên đưa mắt nhìn về ai kia một cái, mắt thấy ai kia vẫn bộ dạng nhàn nhã, liền cảm thấy có chút thất bại, cúi đầu xuống. "Ta nói muội nha, sao muội không thể để cho Tiểu Hiên giống với hài tử[9] bình thường chứ?"
"Sao? Chẳng lẽ huynh cảm thấy Tiểu Hiên không bình thường ư?" Quý An Nhiên chỉ nhẹ nhàng đáp trả một câu lại giống như đánh thêm một cú làm cho Nam Kỳ rơi hẳn xuống đáy.
Quả nhiên là mẹ con mà, đều không phải là người mà người bình thường có thể lý giải được suy nghĩ của bọn họ, rõ ràng rất nghiêm túc hỏi han, nhưng hết lần này đến lần khác đều làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
"Ha ha, Nam Kỳ à, nếu như lời này của huynh mà để cho Tiểu Hiên biết được, thì biết có hậu quả gì chứ?" Vũ Lạc vẫn đứng ở một bên nhìn giống như đang xem trò vui, có chút hả hê lên tiếng, thật ra thì nhìn bọn họ ở chung như vậy cũng rất thú vị.
"A, muội, muội, muội...Vũ Lạc, ôi ta thật không nghĩ tới, đến ngay cả muội mà cũng bị mẫu tử phúc hắc này làm hư rồi, ông Trời ơi, mau mang thiên lôi đến đây, hãy bắt nữ nhân này đi." Nam Kỳ trách đất kêu trời than khóc chỉ tay vào Quý An Nhiên, bộ dạng vô cùng đau đớn thương tâm làm cho Vũ Lạc đứng ở bên cạnh càng thêm cười vui vẻ.
"Được rồi, đủ rồi, huynh cứ tiếp tục diễn kịch hoài, không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành người nổi tiếng đó." Quý An Nhiên không nhìn nổi nữa, những người đi theo bên người nàng, những thứ khác đều học không được cái gì, thế nhưng lại đem sự vô lại của chính nàng học được vô cùng nhuần nhuyễn.
"Ha ha, à, Tiểu An Nhiên, muội đoán xem thử, lần này ta đi ra ngoài đã gặp được chuyện gì buồn cười?" Nam Kỳ thu hồi dáng vẻ oán phụ, tỏ vẻ thần bí đi tới gần Quý An Nhiên, ngả ngớn khiêu mi. Bộ dạng mang theo biểu tình, muội hỏi ta đi, hỏi ta đi, ta đây sẽ nói cho muội biết.
"A~~? Có lời mau nói, có rắm mau thả."
"Tiểu An Nhiên, muội đúng là không có chút đáng yêu nào hết." Nam Kỳ một bộ dạng như tiểu thụ thương tâm, làm cho Quý An Nhiên nhìn thấy liền có chút nổi điên, người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào vậy, vẫn còn thích diễn kịch đến vậy?
Hung hăng trừng mắt nhìn Nam Kỳ đang chuẩn bị kể tội, thì người nào đó vội thức thời, thu nhanh rút gọn mọi biểu tình trên mặt, cười nịnh nọt hai tiếng, ngượng nghịu đưa tay cầm lấy chén trà, rồi làm như chưa từng có chuyện gì mà uống trà.
"Nam Kỳ công tử, là chuyện gì thế hả? Huynh nói cho ta biết đi." Vũ Lạc nghe nói lại sinh ra tò mò, nhưng nhìn thấy bộ dạng Nam Kỳ như không muốn nói nữa, liền nhịn không được mà mở miệng hỏi.
"He he, ta biết chỉ có muội là lại muốn biết thôi, lại đây, Vũ Lạc à, ta nói cho muội biết nha, chuyện này à, là có liên quan đến tiểu thư nhà muội đấy." Nam Kỳ thấy có người có hứng thú liền ngay lập tức tươi cười, trưng ra vẻ mặt ta đây yêu chuyện bát quái lắm, đem hết sự tình nói ra thật cặn kẽ.
"Tiểu thư, bọn họ thật sự quá đáng ghét, tiểu thư đã như vậy rồi mà bọn họ vẫn không buông tha cho tiểu thư, lại còn đi nói ra những lời như thế, thật sự là làm tức chết người ta mà." Vũ Lạc bất bình tức giận giậm chân một cái, nhưng khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình dáng vẻ không chút gợn sóng bất kinh, nộ khí vừa sinh ra liền áp chế xuống dưới.
Quý An Nhiên cầm chén trà trong tay, hồi tưởng chuyện quá khứ một chút, tâm tư lại trở về năm năm trước.
Nàng, Quý An Nhiên, vốn là người đứng đầu giới hắc đạo ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng lại bị người khác phản bội mà hương tiêu ngọc vẫn[*]. Vốn cho rằng bản thân chết chắc rồi, thế nhưng không ngờ khi mở mắt ra lại đi đến thế giới này, đồng thời lúc đó cũng biết được về cuộc đời của nguyên bản chủ thân xác này.
Quanh năm cha không ở nhà, mẹ thì mất sớm, nàng trước đây vốn là tiểu thư sống trong cẩm y ngọc thực[*], thế nhưng hiện tại lại luôn bị người bắt nạt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn không bằng cả một nha đầu thô sử[*].
Hơn nữa còn bị muội muội của mình tính kế nên thất tiết trước khi cưới, trở thành trò cười trong miệng thiên hạ. Vị hôn phu không thèm nghe lời giải thích của nàng, liền hưu nàng khi còn chưa kịp gả qua, biến nàng thành người đầu tiên chưa gả đã bị chồng ruồng bỏ trong kinh thành. Chịu phải áp lực cực lớn như vậy, nhưng mà Quý An Nhiên vẫn luôn kiên trì sống tiếp, tâm tâm niệm niệm nghĩ rằng chờ cho phụ thân trở về thì tốt rồi, đâu dè bản thân lại bất ngờ mang thai.
Khi biết mình mang thai, Quý An Nhiên liền nản lòng thoái chí, dứt khoát nhảy vào trong hồ, tự sát. Lúc lại mở mắt ra, nguyên bản đã chết đi, Quý An Nhiên ở thế kỷ hai mươi mốt đã xuyên qua sống lại trong người vị đại tiểu thư này. Bởi vì nàng Quý An Nhiên ở thế kỷ hai mươi mốt đã đến và sống lại cho nên tất cả đều thay đổi, đều bắt đầu lại. Chẳng qua là lúc đó thân thể nguyên bản Quý An Nhiên quá yếu ớt lại đang mang thai, nàng không thể làm gì khác ngoài nghĩ ra biện pháp dời đến biệt viện mà sống, chỉ cầu sự yên tĩnh trong nhất thời.
Chỉ là không nghĩ tới, trước đây nhẫn nhịn như vậy thế nhưng lại để cho bọn họ càng thêm không kiêng nể gì, tới tận bây giờ còn muốn hãm hại nàng, nếu đã vậy thì đến khi đó cũng đừng có trách sao lòng dạ nàng độc ác.
"Tiểu An Nhiên à, huynh thật sự rất đồng tình với muội đó, muội thông minh như vậy tại sao lại có một muội muội đần độn như thế nhỉ? Quả nhiên do không cùng một mẹ sinh ra mà." Nam Kỳ vừa nói vừa lắc đầu, mang theo dáng vẻ đầy tiếc hận.
"Ha, tự cho là thông minh mà thôi." Quý An Nhiên cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới Quý An Tâm và mẫu thân ả ngu xuẩn đến vậy, tới giờ vẫn muốn tính kế nàng. Nếu vậy thì để nàng và bọn họ cùng nhau tính toán thật tốt cả món nợ năm đó đi.
Nàng không phải là Quý An Nhiên tâm địa lương thiện mềm yếu kia, bị người ta khi dễ cũng không dám nói một tiếng. Nguyên tắc sống của nàng chính là, bị người khi dễ một nhất định phải trả lại người gấp đôi, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu hại ta, cho dù thế nào cũng phải giết cho bằng được.
"Nam Kỳ, phân phó Lạc Phàm, Hồng Miên, Tình Vũ, còn có Sát Tương, đem sự tình bên này tổng kết lại, rồi chuẩn bị cùng muội hồi kinh."
Trong nháy mắt, vẻ mặt Nam Kỳ hơi ngơ ra, nhưng sau đó ngay lập tức khóe miệng cong lên, có chút tà ác cười. Xem ra, sắp có trò hay để coi rồi.
"Xem ra lần này có người đã đá phải thiết bản rồi."
"Nam Kỳ thúc thúc, cái gì thiết bản vậy ạ?" Quý Thịnh Hiên vỗ vỗ lên áo choàng nhỏ trên người, bước chân ngắn tủn chạy tới.
"Không có gì đâu."
Quý An Nhiên đem chén trà trong tay uống sạch, mắt nhìn phương xa, kinh thành, phủ Trấn quốc tướng quân, Quý An Tâm, ta trở lại rồi.
[*] Bạch y : Y phục (quần áo) màu trắng
Quanh cảnh như vậy làm cho người ta không khỏi cảm thấy thật khuynh quốc khuynh thành, thật sự chẳng hình dung ra được, nếu như người con gái ấy mở đôi mắt đang nhắm chặt kia ra thì sẽ là chói lọi rực rỡ đến nhường nào. Đột nhiên, lông mi của người nữ tử hơi khẽ rung rinh, độ cong nơi khóe miệng sâu hơn, nhưng nàng vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ.
Có một gốc cây mẫu đơn di chuyển chầm chậm từ chỗ một bụi hoa ra phía ngoài, tạo ra âm thanh sột sột soạt soạt nho nhỏ, theo hướng nữ tử đang nằm mà chậm rãi tới gần. Thời điểm cách chỗ nữ tử khoảng một thước thì bỗng nhiên sau gốc cây mẫu đơn, một cái đầu nhỏ màu đen nhô ra. Lúc này mới nhìn thấy rõ, đó là một tiểu hài tử[*] mập mạp, khuôn mặt của nó tròn trịa, đôi mắt to linh động đang xoay tít vòng quanh, nhón mũi chân nhẹ nhàng từ từ, từ từ tiến đến chỗ nữ tử.
[*] Tiểu hài tử: đứa bé trai
"A!"
"Giỏi lắm, Quý Thịnh Hiên, lá gan con lớn rồi à, còn dám đến đánh lén mẫu thân?" Người nữ tử thoáng cái đã bắt được cái tay nhỏ đang tác quái của tiểu hài tử, rồi kéo nó lại gần ôm vào trong lòng.
"Ha ha, mẫu thân thật là lợi hại quá đi, lần nào cũng đều bị người biết hết." Quý Thịnh Hiên cười híp mắt nhìn nữ tử trước mặt, nương[*] của nó là Quý An Nhiên, tuy rằng mỗi lần đều bị bắt được, thế nhưng đây mới là lạc thú riêng chỉ mẫu tử[*] hai người mới biết, người bình thường không thể nào hiểu được đâu.
[*] Nương: mẹ (xưng hô cổ đại, cách gọi thân thiết)
[*] Mẫu tử: mẹ con
[*] Mẫu tử: mẹ con
"Tiểu phôi đản[*], bài tập hôm nay con đã làm tốt hết chưa hả?" Quý An Nhiên nhéo cái mũi nhỏ của Quý Thịnh Hiên một cái, bảo bối này bản thân nàng đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được, chỉ có thể cưng chiều đến vô pháp vô thiên.
[*] Tiểu phôi đản: trứng thối nhỏ, nhóc bại hoại...(cách gọi yêu đứa trẻ nghịch ngợm hay chọc phá gây chuyện)
"Mẫu thân không được véo mũi của Tiểu Hiên như vậy đâu, con sẽ đi tố cáo người trêu chọc nam nhân đàng hoàng á." Tiểu bao tử[*] mất hứng, trưng ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, chu cái miệng nhỏ nhìn nàng lên án.
[*] Tiểu bao tử: bánh bao nhỏ, cách gọi những đứa trẻ con nhỏ đáng yêu
"Ha ha, tiểu bao tử của mẹ giờ cũng biết bảo vệ quyền lợi của chính mình rồi sao?" Quý An Nhiên buồn cười nhìn tiểu bao tử trước mắt, bảo bối nhà nàng chính là thông minh như thế, mới lớn chừng này thôi đã hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng thông minh đến như vậy thật là dễ đả kích người khác, làm người ta chịu không nổi à nha.
"Tiểu thư, người ít giày vò Tiểu Hiên một chút đi, có khả năng lắm à, bằng không nó cũng sẽ không nói như vậy." Một nữ tử lục sam[*] đi đến, trên tay bưng một ít điểm tâm cùng đồ ăn vặt, mang theo chút bất đắc dĩ nhìn về hai mẫu tử đang khoanh tròn ở trên ghế.
[*] Lục sam: Áo đơn màu xanh lá
"Hắc hắc, cũng chỉ có Lạc di[*] là đau cho Tiểu Hiên nhất thôi, chứ không giống với người nào đó, một chút tự giác làm mẫu thân cũng không có. Thật là làm tan nát trái tim đứa nhỏ hơn bốn tuổi là con đây." Tiểu bao tử ngọ ngoạy người từ trong lòng Quý An Nhiên nhảy xuống dưới, vẻ mặt tiếc hận nhìn mẫu thân đang ngồi khoanh tròn trên ghế, không ngừng lắc đầu.
[*] Di: dì
"Quý Thịnh Hiên?" Quý An Nhiên hơi híp mắt lại, lộ ra tia uy hiếp, trong giọng nói nhàn nhạt mang theo dọa dẫm, khí thế bừng bừng, bày ra bộ dáng như thể con dám nói thêm một câu nữa thì ta đây sẽ đuổi đánh con ngay tức khắc.
"Khụ khụ, cái kia, mẫu thân à, tới đây, ăn một chút gì đi ạ, Lạc di làm điểm tâm, không phải lần nào cũng có cơ hội ăn được." Tiểu bao tử ngay lập tức chân chó[*] lấy lòng người nào đó, bộ dáng nịnh nọt người như vậy thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận, nhưng không thể nào mà nổi giận cho được.
[*] Chân chó: nịnh hót, nịnh bợ, vuốt đuôi
"Coi như con thức thời." Quý An Nhiên nhận lấy điểm tâm trong tay Quý Thịnh Hiên, vẻ mặt đắc ý vừa lòng. Quý Thịnh Hiên âm thầm lau trán mình một cái, cảm giác giống như vừa thoát được một kiếp nạn, thật may bản thân thức thời, bằng không nha, thật không biết mẫu thân của nó lại nghĩ ra được ý tưởng quái gở gì để giày vò nó nữa.
"Ôi Tiểu Hiên Hiên, ta nói con nha, con sao cứ mãi mất mặt như vậy hả, lúc nào cũng bị mẹ con dọa cho kinh hãi đến thế, thật không phải là một nam tử hán à nha."
Quý Thịnh Hiên vừa nghe thấy âm thanh này liền vui vẻ chạy tới chỗ Triều Thanh Nguyên, cứu tinh của nó đã đến rồi!
"Nam Kỳ thúc thúc, thúc đã trở về rồi, thúc có mua quà cho Tiểu Hiên hay không ạ?" Quý Thịnh Hiên ngẩng đầu nhỏ nhìn mỗ nam đang ngồi ở đầu tường, trong ánh mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt.
"Con đúng là tiểu hài tử thật không có lương tâm mà, cũng không thèm quan tâm xem Nam Kỳ thúc thúc của con có bị thương hay không, lại đi quan tâm quà tặng cho con trước tiên." Bị điểm mặt gọi tên, nam tử từ trên đầu tường liền nhảy xuống đất, ra sức vò cái đầu nhỏ của Quý Thịnh Hiên.
Điểm này thì tiểu hài tử cùng với mẫu thân của nó giống y như đúc, làm cho người ta vừa yêu vừa hận, thật sự một chút cũng không khiến cho người ta thích được, thật sự một chút ngây thơ của tiểu hài tử cũng không có. Thế nhưng nha, nó lại có được mị lực[*] có thể để cho ngươi cam tâm tình nguyện vì nó mà làm hết thảy tất cả, một lòng mà cưng chiều nó.
[*] Mị lực: Sức hấp dẫn
"Úi úi, Nam Kỳ thúc thúc không được làm rối tóc của con, hỏng hết hình tượng anh tuấn của con, mẫu thân đã từng nói, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tóc thì không được rối." Mỗ bảo ghét bỏ đem tay đang đặt trên đầu nó đẩy ra, hung hăng chống nạnh nói lời chính đáng.
Nam Kỳ phụt cười, "Ha ha, Tiểu Hiên à con không nên để mẫu thân con làm hư chứ, không thể nói lời như vậy được." Nam Kỳ bị vẻ đáng yêu của nó chọc cười, cũng không trêu chọc nó nữa, đưa tay vào trong y phục lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, thuận tay ném vào trong ngực nó.
"Này, chỉ mang về cho con một món quà nhỏ thế này thôi, tự con nhìn xem đi."
"Hi hi, vậy thì Tiểu Hiên cảm tạ Nam Kỳ thúc thúc, thúc thúc thật sự là càng ngày càng đẹp trai ra, lại yêu thúc đến chết thôi." Nói xong, Quý Thịnh Hiên liền ôm cái hộp nhỏ tinh xảo chạy mất dạng.
Nam Kỳ nhìn theo mỗ nào đó giống một viên thịt đắc ý vội chuồn lẹ như con thỏ, có chút tức giận nên đưa mắt nhìn về ai kia một cái, mắt thấy ai kia vẫn bộ dạng nhàn nhã, liền cảm thấy có chút thất bại, cúi đầu xuống. "Ta nói muội nha, sao muội không thể để cho Tiểu Hiên giống với hài tử[9] bình thường chứ?"
[*] Hài tử: trẻ con, đứa nhỏ
"Sao? Chẳng lẽ huynh cảm thấy Tiểu Hiên không bình thường ư?" Quý An Nhiên chỉ nhẹ nhàng đáp trả một câu lại giống như đánh thêm một cú làm cho Nam Kỳ rơi hẳn xuống đáy.
Quả nhiên là mẹ con mà, đều không phải là người mà người bình thường có thể lý giải được suy nghĩ của bọn họ, rõ ràng rất nghiêm túc hỏi han, nhưng hết lần này đến lần khác đều làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười.
"Ha ha, Nam Kỳ à, nếu như lời này của huynh mà để cho Tiểu Hiên biết được, thì biết có hậu quả gì chứ?" Vũ Lạc vẫn đứng ở một bên nhìn giống như đang xem trò vui, có chút hả hê lên tiếng, thật ra thì nhìn bọn họ ở chung như vậy cũng rất thú vị.
"A, muội, muội, muội...Vũ Lạc, ôi ta thật không nghĩ tới, đến ngay cả muội mà cũng bị mẫu tử phúc hắc này làm hư rồi, ông Trời ơi, mau mang thiên lôi đến đây, hãy bắt nữ nhân này đi." Nam Kỳ trách đất kêu trời than khóc chỉ tay vào Quý An Nhiên, bộ dạng vô cùng đau đớn thương tâm làm cho Vũ Lạc đứng ở bên cạnh càng thêm cười vui vẻ.
"Được rồi, đủ rồi, huynh cứ tiếp tục diễn kịch hoài, không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành người nổi tiếng đó." Quý An Nhiên không nhìn nổi nữa, những người đi theo bên người nàng, những thứ khác đều học không được cái gì, thế nhưng lại đem sự vô lại của chính nàng học được vô cùng nhuần nhuyễn.
"Ha ha, à, Tiểu An Nhiên, muội đoán xem thử, lần này ta đi ra ngoài đã gặp được chuyện gì buồn cười?" Nam Kỳ thu hồi dáng vẻ oán phụ, tỏ vẻ thần bí đi tới gần Quý An Nhiên, ngả ngớn khiêu mi. Bộ dạng mang theo biểu tình, muội hỏi ta đi, hỏi ta đi, ta đây sẽ nói cho muội biết.
"A~~? Có lời mau nói, có rắm mau thả."
"Tiểu An Nhiên, muội đúng là không có chút đáng yêu nào hết." Nam Kỳ một bộ dạng như tiểu thụ thương tâm, làm cho Quý An Nhiên nhìn thấy liền có chút nổi điên, người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào vậy, vẫn còn thích diễn kịch đến vậy?
Hung hăng trừng mắt nhìn Nam Kỳ đang chuẩn bị kể tội, thì người nào đó vội thức thời, thu nhanh rút gọn mọi biểu tình trên mặt, cười nịnh nọt hai tiếng, ngượng nghịu đưa tay cầm lấy chén trà, rồi làm như chưa từng có chuyện gì mà uống trà.
"Nam Kỳ công tử, là chuyện gì thế hả? Huynh nói cho ta biết đi." Vũ Lạc nghe nói lại sinh ra tò mò, nhưng nhìn thấy bộ dạng Nam Kỳ như không muốn nói nữa, liền nhịn không được mà mở miệng hỏi.
"He he, ta biết chỉ có muội là lại muốn biết thôi, lại đây, Vũ Lạc à, ta nói cho muội biết nha, chuyện này à, là có liên quan đến tiểu thư nhà muội đấy." Nam Kỳ thấy có người có hứng thú liền ngay lập tức tươi cười, trưng ra vẻ mặt ta đây yêu chuyện bát quái lắm, đem hết sự tình nói ra thật cặn kẽ.
"Tiểu thư, bọn họ thật sự quá đáng ghét, tiểu thư đã như vậy rồi mà bọn họ vẫn không buông tha cho tiểu thư, lại còn đi nói ra những lời như thế, thật sự là làm tức chết người ta mà." Vũ Lạc bất bình tức giận giậm chân một cái, nhưng khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình dáng vẻ không chút gợn sóng bất kinh, nộ khí vừa sinh ra liền áp chế xuống dưới.
Quý An Nhiên cầm chén trà trong tay, hồi tưởng chuyện quá khứ một chút, tâm tư lại trở về năm năm trước.
Nàng, Quý An Nhiên, vốn là người đứng đầu giới hắc đạo ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng lại bị người khác phản bội mà hương tiêu ngọc vẫn[*]. Vốn cho rằng bản thân chết chắc rồi, thế nhưng không ngờ khi mở mắt ra lại đi đến thế giới này, đồng thời lúc đó cũng biết được về cuộc đời của nguyên bản chủ thân xác này.
[*] Hương tiêu ngọc vẫn: Chết, mất mạng
Quanh năm cha không ở nhà, mẹ thì mất sớm, nàng trước đây vốn là tiểu thư sống trong cẩm y ngọc thực[*], thế nhưng hiện tại lại luôn bị người bắt nạt, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn không bằng cả một nha đầu thô sử[*].
[*] Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Ý chỉ cuộc sống giàu sang
[*] Nha đầu thô sử: A hoàn làm việc nặng
[*] Nha đầu thô sử: A hoàn làm việc nặng
Hơn nữa còn bị muội muội của mình tính kế nên thất tiết trước khi cưới, trở thành trò cười trong miệng thiên hạ. Vị hôn phu không thèm nghe lời giải thích của nàng, liền hưu nàng khi còn chưa kịp gả qua, biến nàng thành người đầu tiên chưa gả đã bị chồng ruồng bỏ trong kinh thành. Chịu phải áp lực cực lớn như vậy, nhưng mà Quý An Nhiên vẫn luôn kiên trì sống tiếp, tâm tâm niệm niệm nghĩ rằng chờ cho phụ thân trở về thì tốt rồi, đâu dè bản thân lại bất ngờ mang thai.
Khi biết mình mang thai, Quý An Nhiên liền nản lòng thoái chí, dứt khoát nhảy vào trong hồ, tự sát. Lúc lại mở mắt ra, nguyên bản đã chết đi, Quý An Nhiên ở thế kỷ hai mươi mốt đã xuyên qua sống lại trong người vị đại tiểu thư này. Bởi vì nàng Quý An Nhiên ở thế kỷ hai mươi mốt đã đến và sống lại cho nên tất cả đều thay đổi, đều bắt đầu lại. Chẳng qua là lúc đó thân thể nguyên bản Quý An Nhiên quá yếu ớt lại đang mang thai, nàng không thể làm gì khác ngoài nghĩ ra biện pháp dời đến biệt viện mà sống, chỉ cầu sự yên tĩnh trong nhất thời.
Chỉ là không nghĩ tới, trước đây nhẫn nhịn như vậy thế nhưng lại để cho bọn họ càng thêm không kiêng nể gì, tới tận bây giờ còn muốn hãm hại nàng, nếu đã vậy thì đến khi đó cũng đừng có trách sao lòng dạ nàng độc ác.
"Tiểu An Nhiên à, huynh thật sự rất đồng tình với muội đó, muội thông minh như vậy tại sao lại có một muội muội đần độn như thế nhỉ? Quả nhiên do không cùng một mẹ sinh ra mà." Nam Kỳ vừa nói vừa lắc đầu, mang theo dáng vẻ đầy tiếc hận.
"Ha, tự cho là thông minh mà thôi." Quý An Nhiên cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới Quý An Tâm và mẫu thân ả ngu xuẩn đến vậy, tới giờ vẫn muốn tính kế nàng. Nếu vậy thì để nàng và bọn họ cùng nhau tính toán thật tốt cả món nợ năm đó đi.
Nàng không phải là Quý An Nhiên tâm địa lương thiện mềm yếu kia, bị người ta khi dễ cũng không dám nói một tiếng. Nguyên tắc sống của nàng chính là, bị người khi dễ một nhất định phải trả lại người gấp đôi, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu hại ta, cho dù thế nào cũng phải giết cho bằng được.
"Nam Kỳ, phân phó Lạc Phàm, Hồng Miên, Tình Vũ, còn có Sát Tương, đem sự tình bên này tổng kết lại, rồi chuẩn bị cùng muội hồi kinh."
Trong nháy mắt, vẻ mặt Nam Kỳ hơi ngơ ra, nhưng sau đó ngay lập tức khóe miệng cong lên, có chút tà ác cười. Xem ra, sắp có trò hay để coi rồi.
"Xem ra lần này có người đã đá phải thiết bản rồi."
"Nam Kỳ thúc thúc, cái gì thiết bản vậy ạ?" Quý Thịnh Hiên vỗ vỗ lên áo choàng nhỏ trên người, bước chân ngắn tủn chạy tới.
"Không có gì đâu."
Quý An Nhiên đem chén trà trong tay uống sạch, mắt nhìn phương xa, kinh thành, phủ Trấn quốc tướng quân, Quý An Tâm, ta trở lại rồi.
0 nhận xét:
Post a Comment