Jul 31, 2016

Chương 2 ~ Hầu môn khuê tú

Thanh Ninh vừa mới nhờ Tôn ma ma đỡ mình nằm xuống thì tiếng vang thanh thúy của rèm thủy tinh truyền tới, sau đó một tiếng gọi ôn nhu cất lên, "Ninh nhi."
Thanh Ninh ngẩng đầu, trong phút chốc, vành mắt ngập nước...

Đọc truyện online miễn phí cùng Sunny World

doc-truyen-online-mien-phi-hau-mon-khue-tu

Hầu môn khuê tú
Tác giả: Tây Trì Mi

Edit: Moonlily
Chương 2: Đậu khấu[*] mười ba

[*] Đậu khấu: Là một loài thực vật nhưng ở đây, đậu khấu mười ba là đậu khấu trong "Đậu khấu niên hoa" có nghĩa Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, ý chỉ thiếu nữ tuổi thanh xuân.

Đau, đau thấu nội tâm, nhức nhối vô cùng.

Trong miệng vẫn còn mùi vị đắng nghét quẩn quanh.

Tuyệt đối, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ, dù có phải xuống mười tám tầng địa ngực, cũng không bỏ qua cho bọn họ.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, mau tỉnh lại, cần phải uống thuốc rồi, uống thuốc rồi thì sẽ tốt lên."

"Đại Tiểu thư, đại tiểu thư!"

Trong giữa cơn mơ màng lại có tiếng nói đứt quãng truyền tới, vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Là giọng nói của Ngọc Trâm.

Nhớ đến Ngọc Trâm té ngã trên đất máu chảy lan tràn khắp nơi, Thanh Ninh liền cảm thấy đau đớn như thể bị móc phổi moi tim.

"Ma ma người đỡ đại tiểu thư ngồi dậy, con đút cho đại tiểu thư."

"Làm vậy đi."

Không rõ là ai đang đỡ bản thân mình dậy.

Có thứ gì đó đưa vào trong miệng mình.

Trong cái đắng nghét có chút ngọt.

Không được!

Thanh Ninh theo bản năng cắn chặt răng.

Thuốc từng chút một vào miệng, từ từ chảy vào trong phổi.

Thanh Ninh dùng hết sức vung tay một cái, cố sức mở mắt ra, ánh sáng lấp lánh có phần chói mắt.

"Tiểu thư, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi ư?"

Thanh Ninh chớp chớp con mắt khô thốc, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngọc Trâm, bất giác[*] liền chảy nước mắt, "Ngọc Trâm."

[*] Bất giác: Bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn

Cổ họng đau nhức như có lửa thiêu đốt, giọng nói suy yếu khô khốc mang theo chút khàn khàn.

"Đại tiểu thư, có phải là rất đắng không? Nô tỳ[*] có chuẩn bị cho ngài mứt hoa quả rồi." Ngọc Trâm dùng khăn mềm chấm chấm khóe miệng Thanh Ninh, dịu dàng nói.

[*] Nô tỳ: Lời tự xưng hô của a hoàn nữ.

"Đại tiểu thư, uống thuốc đi ạ, thế thì bệnh phong hàn mới có thể chóng khỏi."

Tiếng nói ôn nhu hiền hòa.

Thanh Ninh nghiêng đầu, thả lỏng cả người, lui về sau tựa vào trong lòng Tôn ma ma.

Đúng rồi, nàng đã trở về lúc mười ba tuổi.

Tối hôm qua nhìn thấy Tôn ma ma đã chết trước khi bản thân xuất giá thì kinh hãi không thôi, cứ nghĩ rằng mình và Ngọc Trâm đã đến âm tào địa phủ, nhưng đâu ngờ, trời cao lại thương xót nàng như vậy.

Để cho nàng quay về thời điểm mười ba tuổi.

Khi đó, vẫn còn mẫu thân, nàng là đích trưởng nữ[*] chi trưởng[*] Hầu Phủ, tôn quý[*] mà rất được sủng ái.

[*] Đích trưởng nữ: Đứa con gái đầu tiên sinh ra bởi vợ cả.
[*] Chi trưởng: Trái lại là chi thứ, mang thân phận trưởng tử trong một gia tộc.
[*] Đích trưởng nữ chi trưởng: Con gái đầu tiên sinh ra bởi vợ cả của trưởng tử trong một gia tộc.
[*] Tôn quý: Cao quý mà đáng kính trọng.
[*] Sủng ái: Cưng chiều, chiều chuộng yêu thương.

"Ngọc Trâm, đưa thuốc cho ta." Thanh Ninh nhỏ giọng nói, tiếng nói khàn khàn thật là khó nghe.

"Đại tiểu thư, vẫn là để nô tỳ đút cho ngài đi." Ngọc Trâm do dự.

"Uống chậm từng chút từng chút càng thêm đắng thôi." Thanh Ninh khẽ lắc đầu.

"Nghe theo lời đại tiểu thư đi." Tôn ma ma gật đầu với Ngọc Trâm.

Ngọc Trâm đưa chén thuốc cho Thanh Ninh.

Thanh Ninh đưa tay ra, nhưng mà hai tay mềm nhũn không có chút sức lực nào, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn Ngọc Trâm, "Vẫn là em đút cho ta đi."

"Đại tiểu thư." Thấy Thanh Ninh ngay cả sức lực giơ tay lên cũng không có, Ngọc Trâm rơm rớm nước mắt, bưng cái chén tới gần miệng Thanh Ninh.

Thanh Ninh cúi đầu, tới trước miệng chén, uống liền mấy ngụm lớn hết chén thuốc rồi ngước nhìn lên.

Kiếp trước, lúc này nàng vừa mắc bệnh, thế nhưng lại bị bệnh rất lâu.

Vì thế quan trọng nhất bây giờ chính là dưỡng thật tốt cho mau hết bệnh.

"Đại tiểu thư, mứt hoa quả đây ạ."

Vị ngọt nhẹ nhè trong cổ họng lan ra.

"Nô tỳ đi bưng cháo lên cho ngài." Ngọc Trâm nói một tiếng, cầm theo chén thuốc, đi ra ngoài.

Tôn ma ma đứng lên đỡ Thanh Ninh ngồi dậy, sau đó đặt một cái gối lớn ở phía sau lưng Thanh Ninh giúp nàng ngồi vững, rồi rót một chén nước nóng, đút Thanh Ninh uống hai ngụm.

"Đại tiểu thư, có phải rất là khó chịu hay không? Có đau đầu không? Để nô tỳ xoa xoa đầu cho người nhé?" Tôn ma ma tỉ mỉ quan sát Thanh Ninh, thấy gương mặt nàng tiều tụy nhợt nhạt mà trong lòng lo lắng không thôi.

Thanh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Ngọc Trâm bưng cháo tới, Thanh Ninh để cho nàng ấy đút bản thân ăn nửa chén cháo xong mới cảm thấy trên người có chút sức lực.

"Mẫu thân đâu?" Thanh Ninh nhẹ giọng hỏi.

"Phu nhân tối hôm qua trông đại tiểu thư cả đêm, tới lúc trời hửng sáng mới rời đi, lúc này chắc rằng đang xử lý công việc vặt." Tôn ma ma xoa nhẹ tóc hai bên thái dương Thanh Ninh, sau đó lại sờ trán Thanh Ninh, "Vẫn còn nóng lắm, đại tiểu thư, ngủ một lát đi, vừa uống thuốc xong, ngủ một giấc ra mồ hôi thì sẽ tốt hơn. "

"Để ta ngồi đi." Thanh Ninh lắc đầu.

"Được, ngồi cũng được." Tôn ma ma đem mền đắp kín lên người Thanh Ninh.

Thanh Ninh thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu theo cửa sổ mở rộng nhìn ra ngoài sân đang đúng lúc trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, tràn đầy nhựa sống. Trong sân yên tĩnh, một đám hạ nhân cẩn trọng làm việc, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, đi đứng khẽ khàng, chỉ sợ gây tiếng động ầm ĩ tới nàng.

Trong lòng Thanh Ninh rất là chua xót, tối hôm qua lúc tỉnh lại, mẫu thân còn chưa tới xem mình, thời điểm mẫu thân đến thì mình đã ngủ say.

Nàng, rất muốn sớm một chút nhìn thấy mẫu thân.

Nhưng bây giờ nàng ngay cả chút sức lực xuống giường cũng không có, không thể làm gì khác hơn là chờ mẫu thân đến!

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư đến thăm ngài."

Thẩm Thanh Vũ!

Thanh Ninh cắn răng một cái, rồi mới nhìn sang tiểu nha đầu Ba Tiêu vừa đi vào bẩm báo lên tiếng, "Để cho các nàng vào đi."

Không đến một lát, Thẩm Thanh Vũ và Thẩm Thanh Nghiên cùng nhau vén rèm thủy tinh đi vào, Thẩm Thanh Vũ áo váy hồng phấn, Thẩm Thanh Nghiên áo ngắn váy đỏ nhạt, kiều nộn[*] như tranh vẽ, minh diễm[*] động lòng người.

[*] Kiều nộn: Chỉ vẻ đẹp non mềm, kiều nhu.
[*] Kiều nhu: Chỉ vẻ đẹp quyến rũ mềm mại nhỏ nhắn dịu dàng, nhìn thấy mà thương.
[*] Minh diễm: Chỉ vẻ đẹp sáng ngời, chói mắt.

Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ đang đi đến gần, dưới mền ngón tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay. Chính nó từng thìa từng thìa đem độc dược đoạn trường đổ vào trong miệng mình, chính nó đạp lên bụng mình, chính nó và Tống Tử Dật cùng nhau cấu kết gian dâm làm điều ác.

Đi đến bên giường, hai người đều ngồi trên tú đôn Tôn ma ma vừa cầm tới, Thẩm Thanh Vũ đôi mắt to long lanh ngập nước nhìn Thanh Ninh quan tâm hỏi han.

"Đại tỷ tỷ, hôm nay tỷ đã khỏe hơn chưa vậy ạ?"

"Đại tỷ tỷ, mắt tỷ sao lại đỏ vậy, khí sắc dường như không tốt lắm? Có phải là khó chịu lắm không ạ?" Thẩm Thanh Nghiên thấy sắc mặt ốm yếu tái xanh của Thanh Ninh, cả mắt đỏ lên, nhìn rất dọa người, liền nhìn Thanh Ninh ân cần hỏi.

Nàng không phải mệt mỏi, mà chính là căm hận!

Ánh mắt Thanh Ninh từ trên mặt Thẩm Thanh Vũ dời sang người Thẩm Thanh Nghiên.

"Đại tỷ tỷ, đều là muội muội không tốt, biết tỷ bị bệnh mà còn kéo tam muội muội tới thăm tỷ, nhưng mà, muội muội rất lo lắng cho bệnh tình của tỷ, cho nên mới kêu Tam muội muội cùng nhau tới thăm tỷ, tỷ đừng trách tam muội muội, có được không? Đều là lỗi của muội!" Thẩm Thanh Vũ thu tươi cười trên mặt, nhấp nhấp đôi môi đỏ mọng thật cẩn trọng nói với Thanh Ninh.

Nghe vậy, Thanh Ninh nhịn không được bật cười một tiếng.

Bản thân bị bệnh thành ra thế này, ngay cả chút sức lực giơ tay còn không có, các nàng tới thăm mình, nếu mình trách tội các nàng, ngược lại là mình không đúng, bản thân mình còn chưa có nói cái gì cả! Nó ngược lại còn đứng lên đi trình bày.

"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư không cần lo lắng, đại tiểu thư vừa mới uống thuốc xong, tinh thần đang mệt mỏi." Tôn ma ma nói.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Vũ cười gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ ý của Tôn ma ma, đây là Thanh Ninh vừa mới uống thuốc xong, cần phải nghỉ ngơi.

Thẩm Thanh Vũ cười nói, "Đại tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, chờ tỷ hết bệnh, muội và tam muội muội sẽ cùng tỷ ra vườn ngắm hoa, cùng nhau vẽ hoa, thêu khăn, có được không ạ? "

Trong giọng nói hàm chứa chút ý tứ lấy lòng.

"Được!" Thanh Ninh từ trong kẽ răng bật ra một chữ.

Chỉ sợ đến lúc đó ngươi chịu không nổi.

Một chữ, vào trong tai Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên nghe được, lại là khàn khàn hết sức khó nghe, vì vậy hai người đều đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi cùng đứng lên, Thẩm Thanh Vũ nói, "Vậy thì đại tỷ tỷ, tỷ tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, muội với tam muội muội sẽ không quấy rầy tỷ nữa. "

Chờ hai người đi rồi, Thanh Ninh vừa mới nhờ Tôn ma ma đỡ mình nằm xuống thì tiếng vang thanh thúy[*] của rèm thủy tinh truyền tới, sau đó một tiếng gọi ôn nhu cất lên, "Ninh nhi."

[*] Thanh thúy: Miêu tả âm thanh trong trẻo lảnh lót dễ nghe, hoặc tiếng vang dội lớn, lanh lảnh.

Thanh Ninh ngẩng đầu, trong phút chốc, vành mắt ngập nước.

Đọc tiếp Chương 3
Hoặc
Vào xem Mục lục

Đây là truyện sưu tầm, có thể có beta hoặc không bởi Moonlily. Đọc truyện online miễn phí cùng Sunny World tại doctruyenworld.blogspot.com Vui lòng không sao chép với mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của doc truyen online mien phi cùng Sunny World.

0 nhận xét:

Post a Comment