Jul 25, 2016

Chương 1 ~ Hầu môn khuê tú

“Đau, rất đau.
Giống như có một con dao găm khoét sâu vào trong tim.
Đau đến nỗi ngay cả hít thở một hơi thôi cũng đau đến vô cùng!”

Đọc truyện online miễn phí cùng Sunny World

hau-mon-khue-tu

Hầu môn khuê tú
Tác giả: Tây Trì Mi

Edit: Moonlily
Chương 1: Độc dược đoạn trường

Bên ngoài cảnh xuân tháng tư vô cùng xán lạn[1], trong phòng Thanh Ninh mặc áo gấm thêu hoa văn màu đỏ sẫm, khoác chiếc áo ngắn lụa mỏng màu trắng, ngồi ở trên ghế cùng với nha đầu[2] Tuyết Lan thêu thùa may vá. Tóc đen dày như mây chỉ vấn một búi đơn giản và cài thêm duy nhất một cây trâm trầm hương mộc[3] trên đầu, đơn giản mộc mạc như vậy càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà như tuyết cùng dung mạo như tranh vẽ của nàng.

[1] Xán lạn: là tính từ gốc Hán, có nghĩa là sáng sủa, tươi đẹp.
[2] Nha đầu: A hoàn.
[3] Trầm hương mộc: Là tên tiếng Hán, Việt Nam gọi là Bạch mộc hương, còn gọi là nữ nhi hương, thổ trầm hương, trầm giả, tên khoa học là Aquilaria sinensis. Đây là thực vật họ Trầm, một loài đặc hữu ở Trung Quốc.

Đột nhiên Thanh Ninh dừng kim trong tay, nhẹ vuốt bụng, khóe miệng lan ra nụ cười dịu dàng đầy ngọt ngào.

"A!" Bỗng, giống như có tiếng Ngọc Trâm kêu lên, từ xa vọng tới.

Nghe rất là thê lương.

Trong lòng Thanh Ninh liền cảm thấy có chút bất an, để kim trong tay xuống, nhìn ra phía bên ngoài nhưng cũng không thấy bóng dáng Ngọc Trâm đâu. Cẩn thận nghe lại lần nữa, nhưng một chút âm thanh của Ngọc Trâm cũng không nghe thấy được.

Đột nhiên Thanh Ninh phát giác ra, cả viện này yên tĩnh một cách bất thường, giống như là bầu không khí bị đông cứng lại vậy, đến cả một ngọn gió thổi đến cũng không có. Chưa có khi nào trong lòng Thanh Ninh dâng trào nỗi bất an như vậy, cho nên nàng nhìn về phía Tuyết Lan phân phó, "Ngươi đi ra ngoài xem đã có chuyện gì xảy ra?"

"Dạ, phu nhân."

Tuyết Lan vừa mới đi tới cửa thì liền nhìn thấy ở cửa viện có hai bà tử[4] đang đi tới.

[4] Bà tử: A hoàn đã già.

Hai bà tử đều vóc dáng cao to khỏe mạnh, là người hầu hạ bên cạnh Hầu phu nhân Trương thị, Triệu ma ma[5] và Trần ma ma.

[5] Ma ma: A hoàn đã già hoặc là vú nuôi người là a hoàn theo hầu hạ bên người chủ nhân đã lâu, từ lúc chủ nhân còn nhỏ.

Trong tay của Triệu ma ma cầm một cái chén.

Tuyết Lan vội dừng bước chân.

"Kính chào Thế tử phu nhân." Hai người vào phòng, hướng Thanh Ninh hành lễ.

"Mau đứng lên đi." Thanh Ninh cười đưa tay nhẹ đỡ.

"Tạ ơn Thế tử phu nhân." Hai người đứng lên.

"Không biết là hai vị ma ma có nhìn thấy Ngọc Trâm không, nha đầu kia đã đi ra ngoài một lúc rồi. Vừa vặn lúc nãy ta dường như có nghe được tiếng kêu của nàng ấy, chẳng lẽ ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Ninh hỏi.

"Có nhìn thấy ạ, nha đầu kia bị ngã ở trên đường nên nhất kinh nhất sạ[6]." Triệu ma ma nhất bản nhất nhãn[7] trả lời.

[6] Nhất kinh nhất sạ: Ý chỉ người có tinh thần quá mức khẩn trương hay hưng phấn dẫn đến hành vi cử chỉ quá mức khoa trương dọa người, hoặc chỉ biểu tình cảm xúc phong phú khi gặp phải chuyện gì đó bất ngờ, kinh sợ.
[7]Nhất bản nhất nhãn: Ăn nói, cư xử có nề nếp phù hợp quy củ, hoặc ám chỉ người làm việc theo quy củ một cách cứng nhắc, không có linh hoạt.

"Ừ." Thanh Ninh ừ một tiếng.

"Thế tử phu thân thân thể mảnh mai, lại đang có thai. Mà trong phủ mấy ngày nay thì bận rộn, lão phu nhân sợ làm ngài mệt nhọc, cho nên đặc biệt chỉ thị lão nô[8] sắc cho ngài một chén thuốc dưỡng huyết an thần." Triệu ma ma bưng chén đi vào trong.

[8] Lão nô: Cách xưng hô của người hầu đã già, lớn tuổi.

Mùi của thuốc này!

Đây là mùi của đoạn trường thảo[9].

[9] Đoạn trường thảo: Loài thực vật độc tính cao, có nhiều tên gọi, ở Việt Nam thường gọi là cây lá ngón.

Thanh Ninh hoảng sợ lui về sau một bước, ngẩng đầu lên.

Biểu cảm trên mặt của hai bà tử đều giống nhau, trong ánh mắt lộ ra đề phòng.

Thấy vậy Thanh Ninh liền nhanh chóng ra quyết định, chụp lấy cái tú đôn[10] bên cạnh ném tới chỗ hai bà tử, sau đó vội xoay người chạy về phía án thư, nàng nhớ ban nãy cửa sổ nơi đó vẫn mở rộng.

[10] Tú đôn: Ghế nhỏ đơn bụng to, gia cụ cổ xưa ở Trung Quốc, trên dưới đều nhỏ. Hình minh họa ở cuối Chương.

Hai bà tử nhanh nhẹn né được tú đôn, tú đôn đập xuống đất phát ra một tiếng vang nặng nề.

"Thế tử phu nhân, ngài như vậy là muốn làm cái gì?" Triệu ma ma trầm mặt.

"Thuốc này có bỏ vào đoạn trường thảo, các ngươi lại có thể đưa cho ta uống sao? Còn cả gan nói là mẫu thân phân phó?" Thanh Ninh phẫn nộ quay đầu nói một câu, nhưng bước chân một chút cũng không chậm lại.

Thật không ngờ Thế tử phu nhân lại có thể biết đoạn trường thảo!

Triệu ma ma cùng Trần ma ma liếc nhìn nhau một cái, liền đuổi theo, Triệu ma ma gắt lên một câu, "Thế tử phu nhân, lão nô chỉ là nghe theo lệnh hành sự."

[11]Hành sự: Làm việc

"Ăn nói lung lung tung, mẫu thân sao…" Lời nói trong miệng Thanh Ninh im bặt, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía sau, thì thấy Tuyết Lan đang ôm lấy thắt lưng của mình.

Vẻ mặt Tuyết Lan dữ tợn, quay đầu hướng hai bà tử hô to, "Mau tới đây."

Thanh Ninh giãy giụa mấy cái, liền rút cây trâm trầm hương mộc trên đầu xuống, đâm một cái vào Tuyết Lan, Tuyết Lan bị đau nên buông lỏng Thanh Ninh ra.

Thanh Ninh ôm mấy bình hoa bên cạnh giơ lên cao, hướng chỗ ba người đang chạy tới mà ném làm cho họ té ngã, sau đó nhanh chân chạy vào buồng trong.

Bình hoa rớt xuống đất phát ra tiếng kêu thanh thúy[12], Triệu ma ma và Trần ma ma thật chẳng ngờ nhìn thấy Thanh Ninh kiều kiều nhu nhu[13] lại đang mang thai nhưng không nghĩ tới nhanh nhẹn như thế.

[12] Thanh thúy: Miêu tả âm thanh trong trẻo lảnh lót dễ nghe, hoặc tiếng vang dội lớn, lanh lảnh.
[13] Kiều kiều nhu nhu, Từ chính là Kiều nhu: Thường dùng để miêu tả vẻ ngoài của phụ nữ, ý tả vẻ ngoài quyến rũ mềm mại nhỏ nhắn, nhìn thấy mà thương.

Hai người cao lớn khỏe mạnh, lưng to vai rộng, gắt gao đuổi theo sau Thanh Ninh.

Thanh Ninh một chân đạp ở ghế thái sư[14], leo lên cửa sổ đang mở rộng.

[14] Ghế thái sư: Là gia cụ cổ ở Trung Quốc, được sử dụng từ thời Tống, còn gọi là ghế bành, kiểu giống ghế dựa chỉ có một chỗ ngồi, là ghế được đặt tên theo chức quan. Có hình minh họa ở cuối Chương.

Vừa mới leo lên thì một đôi tay liền ôm lấy chân của nàng.

Rốt cuộc là do ở Hầu phủ ngày ngày sinh sống thoải mái nhàn nhã, lại có thai nên thân thể không còn sự nhanh nhẹn như lúc dưỡng bệnh ở thôn trang hai năm, Thanh Ninh nắm lấy bệ cửa sổ, ra sức mà đạp lên tay Tuyết Lan đang nắm chân mình.

"Thế tử phu nhân."

Thanh Ninh theo tiếng gọi nhìn lại, thấy Ngọc Trâm lảo đảo đang chạy vào trong, nhưng chỉ được vài bước chân lại ngã nhào ra đất.

"Ngọc Trâm." Nhìn thấy cả khuôn mặt Ngọc Trâm đầy vết máu, máu tươi lại từ trong miệng ồ ạt bắn ra như nước suối phun trào thì Thanh Ninh kêu lên một tiếng.

Ngọc Trâm nghe tiếng kêu của nàng, đang nằm sấp trên đất nhướng mắt nhìn về phía Thanh Ninh trên bệ cửa sổ, nôn nóng hô to, "Thế tử phu nhân, ngài mau chạy đi! Bọn họ, bọn họ muốn hại ngài đó."

"Ngọc Trâm." Thanh Ninh thét lên một tiếng, lại dùng hết sức lực mà đạp Tuyết Lan.

Tuyết Lan nhịn đau vẫn cố ôm chặt lấy chân của Thanh Ninh.

"Thế tử phu nhân, mau. . . ." Ngọc Trâm đưa tay ra, cuối cùng lại vô lực rũ xuống.

"Thế tử phu nhân. Ngài hãy ngoan ngoãn mà uống hết chén thuốc này đi." Triệu ma ma chạy tới ôm lấy hông của Thanh Ninh, Trần ma ma thì cậy tay đang bám giữ trên bệ cửa sổ của nàng.

Tiếng gió thổi đến ào ào, trong lồng ngực tiếng tim đập thình thịch, tháng tư gió thoảng, vốn dĩ nhẹ nhàng ấm áp, mà lúc này đây Thanh Ninh lại cảm thấy như có dao găm cắt trên mặt, nhìn thấy Ngọc Trâm ngã trong vũng máu không còn hơi thở, trái tim cũng từ từ mà dâng lên đau đớn.

Sau lưng, ba người bọn họ cùng nhau ra sức đem Thanh Ninh đang giữ chặt bệ cửa sổ xuống dưới.

Thanh Ninh nhìn về phía hai vị ma ma, lệ sắc[15] quát lớn, "Hai người nô tài các ngươi đúng là đang tìm đường chết, trong bụng của ta đang mang chính là trưởng tử đích tôn[16] của Tống gia, các ngươi lại dám nghe theo mệnh lệnh của kẻ xấu mà hãm hại ta? Còn nói là ý tứ của mẫu thân sao?"

[15] Lệ sắc: Vẻ mặt phẫn nộ nghiêm nghị.
[16] Trưởng tử đích tôn: Nguyên văn là "Đích trưởng tử đích tôn", là cách gọi tắt của đích tôn tử đích trưởng tử, ý chỉ đích tôn tử và đích trưởng tử.
Đích trưởng tử là đứa con trai đầu tiên sinh ra bởi vợ cả.
Đích trưởng tôn là đứa con trai đầu tiên được sinh ra bởi vợ cả của đích trưởng tử.

"Lão nô chỉ là phụng mệnh hành sự[17]." Triệu ma ma biểu tình không đổi, cũng không có để lời nói Thanh Ninh trong lòng.

[17]Phụng mệnh hành sự: Tuân theo mệnh lệnh làm việc.

"Thật là một đám phế vật[18]."

[18] Phế vật: Ở đây ý chỉ người vô dụng (có ý chỉ trích người)

"Muội muội cứu ta." Trong lòng Thanh Ninh vui mừng, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thanh Vũ đang thướt tha đi đến, lớn tiếng kêu lên.

"Ngươi tới giúp một tay đi!" Đi vào tới trong phòng, Thẩm Thanh Vũ lên tiếng lại làm cho Thanh Ninh như bị sét đánh giữa trời quang.

Nha đầu sau lưng của Thẩm Thanh Vũ đi tới, hợp sức cùng với Tuyết Lan gỡ đôi tay đang nắm chặt của Thanh Ninh ra, cùng Trần ma ma ấn giữ Thanh Ninh trên nhuyễn tháp[19]. Ba người cùng nhau giữ nàng lại thật chặt.

[19] Nhuyễn tháp: là một loại gia cụ truyền thống ngày xưa ở Trung Quốc, đặt trong phòng, hình dáng vừa giống chiếc ghế tựa dài vừa giống chiếc giường nhỏ, có lót đệm mềm bên trên, có gối nhỏ và có thể đặt một cái bàn nhỏ ở trên đó. Dùng để ngồi hoặc nằm chơi, tạm nghĩ ngơi. Thời hiện đại ở Trung Quốc vẫn còn nhuyễn tháp nhưng không nhiều lại có nhiều biến tấu, nhuyễn tháp hiện tại được xem là một gia cụ cổ xưa. Có hình minh họa cuối Chương.

Triệu ma ma mang thuốc vừa đặt trên bàn múc đi qua.

"Để ta." Thẩm Thanh Vũ đưa tay nhận lấy chén thuốc trong tay Triệu ma ma.

"Muội muội!" Sắc mặt Thanh Ninh trắng bệch nhìn về phía Thẩm Thanh Vũ.

Triệu ma ma đi tới, một tay níu lấy tóc của Thanh Ninh, trụ vững đầu của nàng, một tay dùng chút sức bóp chặt cằm Thanh Ninh.

Thẩm Thanh Vũ cười tươi như hoa, khuấy khuấy cái thìa trong chén, rồi đem từng thìa từng thìa nước thuốc màu đen mà đổ vào trong miệng Thanh Ninh.

Chỉ một lát chén thuốc đã hết sạch, bốn người đang giữ chặt Thanh Ninh mới buông lỏng tay.

"Cực khổ cho hai vị ma ma rồi, giờ thì tất cả các ngươi đều lui ra đi, tốt xấu gì chúng ta cũng là thân tỷ muội[20], để ta tiễn nàng một đoạn." Thẩm Thanh Vũ cười nhìn Triệu ma ma và Trần ma ma trước mặt lên tiếng.

[20] Thân tỷ muội: Chị em gái ruột thịt, chị em gái cùng huyết thống với người cha.

"Dạ." Triệu ma ma và Trần ma ma liền khom người lui ra ngoài.

Đau, rất đau.

Giống như có một con dao găm khoét sâu vào trong tim.

Đau đến nỗi ngay cả hít thở một hơi thôi cũng đau đến vô cùng!

Thanh Ninh vịn nhuyễn tháp đứng lên, sau đó từng bước từng bước lảo đảo đi ra phía ngoài, tựa người vào cánh cửa mà nôn khan vài cái, miệng đầy mùi máu tanh ngọt, thế nhưng một ngụm cũng không phun ra được.

"Tỷ tỷ, cần gì phải dày vò thêm bản thân như thế. "

Thanh Ninh xoay đầu, hung hăng nhìn Thẩm Thanh Vũ, "Ngươi... không được chết tử tế đâu."

"Không được chết tử tế? Không được chết tử tế chính là ngươi —— Thẩm Thanh Ninh." Thẩm Thanh Vũ cười khanh khách không ngừng, khinh bỉ nhìn về phía Thanh Ninh, "Ngươi mặc dù mang danh là đích trưởng nữ[21] Hưng An hầu, nhưng ngươi bất quá chỉ là nữ nhi của một dâm phụ, vậy mà ngươi cũng dám trèo cao phủ đệ của Kiến An hầu phủ? Nếu không phải năm đó hôn sự của ngươi và Tử Dật ca ca là do Hoàng hậu nương nương ban cho, ngươi còn có thể tiến vào được cửa Hầu phủ?"

[21] Đích trưởng nữ: Là con gái đầu tiên và do vợ cả sinh.

"Năm đó ngươi nên cùng với người mẫu thân của ngươi, thứ dâm đãng, hạ tiện, vô sỉ, chết đi." Thẩm Thanh Vũ sung sướng mà nhìn Thanh Ninh, "Chắc rằng ngươi cũng không biết được, mẫu thân kia của ngươi đã chết thế nào nhỉ?"

Mẫu thân chết như thế nào? Không phải là tự vẫn mà chết sao?

Tim đau như bị khoét, trong ngực huyết khí cuộn trào dữ dội, không nhịn được Thanh Ninh nôn một ngụm máu ra bên ngoài, hung tợn nhìn về phía Thẩm Thanh Vũ hỏi, "Mẫu thân bà ấy..."

"Chậc chậc[22], lại đi cản đường của người khác dĩ nhiên là phải bị loại trừ rồi." Thẩm Thanh Vũ từ trên cao nhìn xuống Thanh Ninh.

[22] Chậc chậc: Tiếng chậc lưỡi, tắc lưỡi.

Cản đường của người khác? Của người nào?

Kế mẫu Chu Mi sao?

Thẩm Thanh Vũ vui sướng nhìn Thanh Ninh, "Ngươi thật cho rằng Tử Dật ca ca yêu thích ngươi? Nếu như không có sự đồng ý của chàng ấy, bọn họ lại dám xuống tay với ngươi?"

"Sẽ không đâu? Thế tử chàng làm sao lại có thể? Bụng của ta còn có hài tử của chàng ấy!" Thanh Ninh lắc đầu, đưa tay che bụng dưới có chút cảm giác đau lâm râm. Nhất định là do Trương thị không thích mình mà hạ lệnh làm vậy, Tống Tử Dật và mình là thanh mai trúc mã, tình thâm tự hải[23], chàng ấy làm sao lại làm vậy được?

[23] Tình thâm tự hải: ý chỉ tình cảm thâm sâu, tình sâu như biển.

"Hài tử sao?" Thẩm Thanh Vũ đi đến, đạp một cước vào bụng dưới của Thanh Ninh.

"A!!! Hài tử của ta." Thanh Ninh đau đến cong người lại như cây cung, con mắt muốn nứt ra đầy căm hận trừng Thẩm Thanh Vũ, "Phu quân sẽ không bỏ qua cho ngươi, đồ nữ nhân ác độc."

"Hahaha, ngươi không biết sao, hôn kỳ[24] của ta cùng với Tử Dật ca ca chính là định vào ngày hai mươi tháng sau, ở ngay trong đại tang của ngươi đấy." Thẩm Thanh Vũ cười híp mắt.

[24] Hôn kỳ: Ngày cưới

"Không..." Thanh Ninh lắc đầu, bụng dưới truyền đến cơn đau nhói cả tim, sau đó ở hạ thân một dòng ấm nóng chảy ra, tựa như có thứ gì đó rời khỏi người nàng.

Ai mau tới cứu nàng với!

Ai mau cứu hài tử của nàng với!

Thanh Ninh nôn ra hai ngụm máu, rồi bò người ra phía ngoài sân, đập vào mắt là Ngọc Trâm ngã chết trong vũng máu, máu dường như chảy đến bất tận, trên mặt đất đâu đâu cũng đều là máu.

Trong không khí cũng tràn ngập một mùi máu tươi nồng nặc.

"Thanh Vũ, muội sao lại tới chỗ này?"

Âm thanh ôn nhuận đầy quen thuộc.

Một đôi giày được làm khéo léo tinh xảo từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Thanh Ninh. Mặt trên giày còn có thêu một đóa lan hoa nhi[25] màu xanh, dường như còn ngửi được hương hoa... Đó là do nàng chính tay thêu lên.

[25] Lan hoa nhi: là một tên một loại hoa lan. Có hình minh họa ở cuối Chương.

"Thế tử, mau mau cứu..." Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn thấy Tống Tử Dật tuấn mỹ[26] đang đứng trong sân thì vội kêu lên.

[26] Tuấn mỹ: Miêu tả vẻ đẹp của nam nhân, tuấn tú khôi ngô.

Hài tử của chúng ta.

Mấy chữ sau cùng không thể thốt thành lời khi chống lại ánh mắt của hắn.

Chán ghét, một tia ấm áp cũng không có.

Hổ dữ còn không ăn thịt con!

Thanh Ninh chỉ cảm thấy trong ngực đều bị đông lạnh, đến ngay cả đầu ngón tay cũng giống như nước đông cứng lại.

"Đi thôi." Tống Tử Dật ôn nhu nói với Thẩm Thanh Vũ.

"Dạ." Thẩm Thanh Vũ gật đầu, đi lướt qua Thanh Ninh bước tới chỗ Tống Tử Dật.

Thanh Ninh cố sức dùng chút hơi tàn sau cùng nhìn gắt gao bóng lưng hai người đang đi ra ngoài, máu tươi theo chân chảy xuống, khóe miệng thì máu đen từng ngụm từng ngụm cứ trào ra bên ngoài, "Ta sẽ không..."

Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, lên trời xuống đất cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Đọc tiếp Chương 2
Hoặc
Vào xem Mục lục

Ảnh Minh Họa
nhuyen-thap-ghe-thai-su-lan-hoa-nhi-tu-don-doc-truyen-online

Lưu ý: Truyện “Hầu môn khuê tú” đã có một bản được edit trên mạng bởi bạn Hạ Du nhưng drop giữa chừng, nên Moonlily re-edit những chương bạn Hạ Du đã edit. Còn phần sau là phần bạn Ngọc Thương edit.

Đây là truyện sưu tầm, có thể có beta hoặc không bởi Moonlily. Đọc truyện online miễn phí cùng Sunny World tại doctruyenworld.blogspot.com Vui lòng không sao chép với mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý của doc truyen online miễn phí cùng Sunny World.

0 nhận xét:

Post a Comment